'vivian. này, chị ổn chứ?' yves lay lay cô gái tóc hồng, miệng không ngừng gọi tên chị.
từ hôm qua đến giờ, chính xác hơn là sau khi xảy ra việc đó, chị cứ u sầu thế này.
rõ ràng là chị không muốn, nhưng chị vẫn nói ra. yves tưởng mình đã hiểu hết, nhưng hóa ra cô chẳng rõ điều gì.
'ừ...' vivian nhẹ buông câu trả lời, nhưng không hề thay đổi tư thế. và ánh mắt, ánh mắt chị thẫn thờ, vô hồn, tưởng như cô gái ngọt ngào e thẹn ngày nào đã biến mất.
'nghe em đi, để chị ấy một mình.' olivia vỗ vai yves. cô gái lạnh lùng hàng ngày cũng không thể không lo lắng trước tình trạng này của người chị thân thiết.
nhưng olivia chọn cách giải quyết khác.
'đây là khoảng trời riêng của chị ấy. chúng ta cũng không giúp được gì.'
' đồng ý. thay vào đó, chúng ta đi lượn phố thôi. hôm nay là giáng sinh mà.' choerry vui vẻ chạy đến ôm tay hai cô gái. olivia nhìn yves, yves đành gật đầu đồng ý.
' bọn em đi nhé. nếu chị đói, có cupcake trong tủ lạnh đấy.'
' bọn em sẽ mang quà về cho chị.'
' giáng sinh vui vẻ vivian.'
chuông cửa kêu reng reng, báo hiệu bọn họ đã rời đi. vivian vẫn ngồi như thế, dù cuộc nói chuyện vừa rồi và sự quan tâm của họ chị không hề bỏ qua.
nhưng chị không thể đón nhận nó. chị không xứng đáng.
vì chị vừa phạm phải một sai lầm lớn.
__________
jacob gục xuống bàn, sau khi nốc hết chai vodka thứ năm.
'làm ơn đi jacob, anh điên rồi!' kevin hét lên. cậu không hiểu, tại sao anh ấy lại yêu một người như vậy, một cô gái phũ phàng.
mà còn yêu nhiều, để bây giờ khổ đau.
'dừng lại đi jacob. dạ dày của anh không chịu nổi đâu!' eric giật lấy chai rượu thứ sáu khi jacob lại đưa lên uống.
'tại sao anh lại như vậy? chị ấy xứng đáng sao?' eric hét vào mặt người anh lớn. cậu cũng như kevin, đều không hiểu, về bọn họ.
'xứng đáng hay không ... hai cậu không có quyền nói điều đó!' jacob gằn giọng, và nhìn hai người em với ánh mắt đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
kevin rợn người, tình yêu có thể làm con người ta thay đổi đến vậy sao?
__________
vivian bước ra nhà với lớp áo khoác mỏng khi đồng hồ điểm sáu giờ tối. chị không định hình là mình sẽ đi đâu, hay làm gì, chỉ đơn giản là đi thôi. một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu, và chị làm theo nó.
vivian giơ tay hứng một bông tuyết. nó lạnh, trắng tinh khôi như những bông tuyết khác. nhưng vivian biết, không bông tuyết nào là giống nhau cả.
'vivian nhìn nè, em bắt được tuyết rồi!'
'...?'
'ơ kìa, chị phải vui cùng em chứ? đừng lạnh lùng giống nhóc olivia thế'