Oneshot

1.2K 120 36
                                    

Draco Malfoy có lẽ không ưa Dolores Umbridge cho lắm, nhưng chắc chắn một điều là cậu rất thích việc được trở thành Đội trưởng Đội thẩm tra. Tại sao không chứ? Cậu hoàn toàn có thể trừ điểm của Nhà từ những người mình không thích, đeo dải băng huy hiệu trên cánh tay (ý là, một một dải băng huy hiệu thật sự ấy), và thể hiện quyền lực của mình với Thánh Potter chết dẫm. Tất nhiên là Draco biết mình xuất sắc hơn Cậu bé vẫn sống rất là nhiều, nhưng giờ thì ai cũng sẽ phải công nhận điều đó.

Vậy nên, cậu không hề phàn nàn lấy một lời khi bị giao cho công việc tuần tra vào tối thứ Ba và thứ Năm. Hẳn rồi, cậu cũng chẳng thích thú gì cho cam khi phải hi sinh giấc ngủ quý báu của mình, nhưng nghĩ lại thì, có lẽ cũng đáng công lắm chứ, nếu có thể bắt được vài tên nhóc khóa dưới lang thang trong đêm tối (mong rằng hầu hết đều sẽ là bọn nhà Gryffindor). Chưa kể đến chuyện cậu và Pansy có lịch tuần tra khác nhau nữa, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ có ít cơ hội để rủ cậu qua "ngủ cùng" hơn. Nghĩ vậy cậu liền nhăn mặt, phải đá con nhỏ ngu ngốc đó nhanh nhanh mới được...

Draco đang kiểm tra lại một vòng ở tòa tháp phía đông của lâu đài, và cậu chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ vang lên từ phòng học môn độc dược. Ngay lập tức đề cao cảnh giác, cậu nhanh chóng rút đũa phép ra, nụ cười nhăn nhở hiện trên môi. Có lẽ là một cặp đôi năm bốn đang âu yếm nhau trong phòng tối rồi. Cậu cẩn trọng bước về phía lớp học, dừng lại trong chốc lát để lắng nghe thử xem – hoàn toàn yên ắng – rồi mở toang cánh cửa ra.

"Đứng im!" Cậu hét lên. "Bọn mày đã bị bắt!"

Tuy nhiên, cậu lại chẳng thấy cặp đôi nào với quần áo xộc xệch cả. Một bóng người cũng không. Sau khi thắp sáng đầu đũa với lời thì thầm lumos, tất cả những gì cậu thấy là một chiếc tủ bị đổ với vô vàn những lọ độc dược của tất cả các khóa học sinh văng tung tóe khắp sàn. Ôi, tuyệt vời ghê gớm – hoặc thật sự sẽ là vậy nếu cậu biết được ai đã gây ra chuyện này.

"Tốt nhất là hãy ló mặt ra đây đi!" Draco ra lệnh, hướng đũa phép đến khắp các hướng một cách đầy nguy hiểm.

Một khoảng lặng kéo dài, kèm theo tiếng chất lỏng kêu lục bục vì có vài lọ dược bị vỡ đã trộn lẫn vào nhau trên sàn hầm ngục, và rồi...

"Cha ạ?" Một giọng nói nhẹ nhàng, nữ tính vang lên.

Draco liền nhíu mày đầy hoài nghi. Trước khi cậu kịp thốt ra một câu trả lời nào đó, giọng nói ấy nói nhỏ finite và...

Hai lá phổi của Draco như bị rút cạn không khí.

Đứng ngay trước mặt cậu là một cô bé tầm tuổi mình. Cô có một gương mặt trắng trẻo tựa thiên thần, với vài chấm tàn nhang quanh mũi, đôi mắt xám bạc ánh lên rạng ngời, cùng mái tóc bạch kim xoăn dài. Trông cô khá cao, thon thả và thật xinh xắn. Đeo trên cổ không gì khác ngoài cái xoay thời gian.

Draco có lẽ sẽ mãi ngẩn ngơ như thế nếu cô không nở một nụ cười hồn nhiên tươi tắn nhất mà cậu từng chiêm ngưỡng, rồi chạy thẳng về phía cậu, không để tâm đến những lọ độc dược rải rác trên sàn mà chân đá phải.

"Cha ơi!" Cô kêu ré lên, vòng tay ôm lấy cậu thật chặt. Cảm nhận được có gì đó ươn ướt nơi hõm cổ, cậu chỉ có thể đoán là cô đang khóc.

[Dramione - Oneshot] CassiopeiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ