Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, lời này một chút cũng không sai. Lý Hà Hoa hiện tại đang bị tiền làm khó.
Nàng muốn mở quán ăn vặt nhưng mà không có tiền vốn, nhất thời không thực hiện được. Cho nên trước khi mở quán nàng cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền vốn.
Trên người nàng đồ vật gì đáng giá cũng không có, cho nên không thể bán lấy tiền, như trong mấy tiểu thuyết xuyên không là đi vào núi hái thảo dược, sâm núi hay vật trân quý gì đó đi bán lấy tiền là không thực tế. Trên núi nếu có những cái đó người khác đã sớm tìm được rồi, còn chờ nàng đến sao? Người dân ở đây cũng không phải ngốc.
Muốn lập tức có tiền là không có khả năng, vẫn phải dựa vào tay nghề của mình kiếm tiền.
Nhưng mà trong chốc lát cũng không nghĩ ra phương pháp gì, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Lý Hà Hoa tìm đến quán bánh bao ven đường, lấy ba văn tiền mua hai cái màn thầu và một cái bánh bao mang theo bên người định trở về dùng thay cơm trưa và cơm chiều, nàng thật sự không muốn ăn cháo gạo lức nữa.
Dựa theo đường cũ, Lý Hà Hoa không sai biệt lắm hơn một giờ đã về lại nhà. Lúc về đến nhà đã qua giờ ngọ, những người khác trong nhà đều không thấy đâu, không biết là ngủ trưa hay là đã đi ra ngoài. Lý Hà Hoa cũng không muốn biết, chỉ lập tức đi vào phòng chứa củi, xụi lơ ngã lên giường, mệt đến không thở nổi.
Liên tục đi nữa ngày, đối với người bình thường mà nói thì đã là rất mệt, đối với hình dáng hiện tại của nàng thì càng mệt hơn. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như sắp rụng rời, thật hận không thể vĩnh viễn không cử động.
Nhưng mà cảm giác đói bụng so với mệt mỏi càng mãnh liệt. Lý Hà Hoa miễn cưỡng ngồi dậy lấy bánh bao cùng màn thầu nàng mua lên ăn.
Ăn được nữa cái màn thầu, miệng cảm thấy rất là khát, Lý Hà Hoa bò dậy ra khỏi phòng củi đến phòng bếp tìm nước uống.
Trong phòng bếp có nước lạnh đã nấu chín, nàng cũng không cần đun lại, trực tiếp múc một chén ừng ực ừng ực uống vào, sau đó lại múc thêm một chén nữa, liên tiếp uống hai chén lớn mới hết khát, vừa mới buông chén định đi ra ngoài bên tai lại vang lên một loạt âm thanh "tất tất", cẩn thận nghe lại thì không thấy nhưng mà nàng biết âm thanh vừa rồi không phải ảo giác của nàng.
Lý Hà Hoa buông chén trong tay, tầm mắt ở trong phòng bếp dạo một vòng, cuối cùng xác định ở chổ nhóm lửa dưới bếp lò.
Chờ nàng chậm rãi đi qua thì thấy ở chổ bên trong chổ nhóm lửa có một tiểu nam hài, là đứa bé Trương Thiết Sơn ôm về kia.
Tiểu gia hỏa đang ngồi một gốc trong lòng bếp, hai tay ôm đầu gối, bất động không nói một lời, cứ như vậy lẳng lặng ngồi, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra hắn.
Lý Hà Hoa không biết tiểu gia hỏa này cùng nguyên chủ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng mà có thể được Trương Thiết Sơn ôm về nuôi nhất định quan hệ không tầm thường. Nhưng mà hôm qua tiểu gia hỏa này đến nhìn cũng không nhìn nàng, không uề có ý tứ để ý tới nàng, nàng cũng không dám chắc quan hệ của bọn họ.
Lý Hà Hoa thử thăm dò đến gần một bước, nhẹ giọng kêu: "Tiểu gia hỏa? Tiểu bảo bối?"
Kết quả gia hỏa này giống như không nghe được vẫn bất động như cũ, đến cả đầu cũng không nâng lên một chút.
Lý Hà Hoa lộp bộp trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẻ tai tiểu gia hỏa này không nghe được?
Không muốn tin tưởng một hài tử nhỏ như vậy mà tai bị điếc, nàng chậm rãi ngồi xổm trước mặt tiểu gia hỏa, thử thăm dò đem tay hơ hơ trước mặt hắn "Tiểu gia hỏa, ngươi nghe thấy ta nói chuyện không?".
Kết quả đứa nhỏ này vẫn không có phản ứng gì, giống như cả người đều chìm đắm trong thế giới của mình, ngăn cách với bên ngoài.
Lý Hà Hoa nhấp nhấp môi chậm rãi duỗi tay cằm lấy tay nhỏ của tiểu gia hỏa, đang định kéo hắn, liền thấy nam hài như điêu khắc này đột nhiên có động tác, ném tay nàng ra rồi dùng sức phủi phủi hai tay, không tiếng động điên cuồng không muốn nàng tiếp cận.
Lý Hà Hoa bị hành vi và biểu cảm của hắn làm hoảng sợ, lui nhanh về phía sau mấy bước "Được được được bảo bối, ngươi không cần kích động, ta không chạm vào ngươi, ngươi xem ta không chạm vào ngươi đâu, ngươi đừng tức giận."
Tiểu gia hỏa phủi phủi một hồi lâu mới dần an tĩnh, sau đó lại duy trì bộ dạng không nhúc nhích như trước.
Lý Hà Hoa dần nhíu mày lại.
Tiểu gia hỏa này vừa rồi là nghe hay không nghe nàng nói? Vì sao hành vi kỳ quái như vậy? Bộ dạng như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhưng mà tiểu gia hỏa này hình như rất bài xích nàng, nàng vẫn không nên ép buộc hắn vạn nhất bị thương thì không tốt. Nàng nên đi ra ngoài thì hơn.
Lý Hà Hoa trở về phòng chứa củi ngồi xuống tiếp tục ăn cái màn thầu đang ăn lúc nãy, ăn hai cái. Nhìn bánh bao thịt trong tay lại nhìn về phía phòng bếp, nghĩ nghĩ, đứng dậy lại đi vào phòng bếp đem bánh bao đặt trước mặt tiểu gia hỏa "Bảo bối, bánh bao thịt nè, cho ngươi ăn đó."
Sợ tiểu gia hỏa không ăn nàng đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói "Ta đi ra ngoài, ngươi tự ăn đi."
Lý Hà Hoa không biết tiểu gia hỏa kia có ăn hay không nhưng không biết vì sao trong lòng nghĩ đến bộ dạng tiểu gia hỏa kia liền không thể bình tĩnh.
Tiểu gia hỏa đó chỉ khoảng bốn năm tuổi lại gầy đến mức làm cho người ta đau lòng, quần áo trên người mỏng manh, một mình ngồi ở đó không rên một tiếng khiến lòng người không dễ chịu. Hơn nữa vừa rồi nàng thấy trên cánh tay của hắn có rất nhiều vết thương có cũ có mới, vừa nhìn liền biết thường xuyên bị đánh đập gây ra. Lý Hà Hoa căn bản không dám tưởng tượng ai có thể ra tay độc ác như vậy với một tiểu hài tử, chỉ là trong lòng nàng cũng có suy đoán nhưng không dám thừa nhận, không dám tin.
Không được không được, không thể suy nghĩ nữa. Cưỡng ép mình bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, tập trung ăn màn thầu trong tay.
Sau khi ăn một cái màn thầu, Lý Hà Hoa cảm giác bụng vẫn còn rất đói, giống như cái màn thầu vừa rồi không có tác dụng gì, trong đầu mãnh liệt kêu gào muốn ăn, còn muốn ăn!
Sức ăn của nguyên chủ thật lớn nha, một cái màn thầu phỏng chừng chỉ đủ cho nàng nhét kẻ răng. Nhưng hiện tại nàng không thể ăn uống vô độ như vậy.
Lý Hà Hoa dùng sức vỗ bụng béo của mình "Không thể ăn nữa, phải giảm cân."
Xem tiếp tại: https://phiphiconuong.blogspot.com/2020/07/tru-nuong.html
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Xuyên Qua Nông Phụ làm Trù Nương
RomanceTên Hán Việt: Xuyên việt chi nông phụ thực nương Tác Giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia Văn Án Một sớm xuyên qua, Lý Hà Hoa xuyên qua thành cực phẩm nông phụ cả người đầy thịt Ham ăn biếng làm, la lối khóc lóc lăn lộn, ngang ngược vô lý. Tướng công chán...