Tại trang viên sang trọng ở ngoại ô phía tây Yến Kinh.
Ở chính giữa trang viên sang trọng với diện tích trăm mẫu này, có một căn phòng sắt thép kiên cố, toàn bộ căn phòng được làm bằng thép chất lượng cao, ngay cả cửa ra vào, cửa sổ, dầm đều được đúc từ thép, nó đứng sừng sững trong trang viên trang nhã này, thật sự rất là khác biệt.
Buổi trưa, Liễu Khuynh Thành được xưng là người phụ nữ giàu có bậc nhất cả nước, tay bê thức ăn, chân bước chậm rãi, từ từ bước tới gần căn phòng sắt.
Vừa tới cửa sắt, một giọng nam trầm nặng từ trong căn phòng sắt vọng ra: "Thức ăn để ở cửa là được!"
Liễu Khuynh Thành đứng yên ngoài cửa, nói: "Để mẹ vào trong ngồi đi!"
"Không được!" Người con trai bên trong nói chắc như đinh đóng cột.
Liễu Khuynh Thành không bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Mẹ chỉ muốn gặp con, con cho mẹ vào, một chút là mẹ đi liền."
"Phòng của con có quá nhiều cạm bẫy, mẹ vào sẽ bị thương." Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ căn phòng sắt.
Liễu Khuynh Thành nghẹn lời nói: "Con trai, trang viên này của chúng ta, khắp nơi đều là camera, canh phòng nghiêm ngặt, con lại tập võ từ nhỏ, từ lâu đã có năng lực phi thường, con có nhất thiết phải thận trọng như vậy không?"
Không sai, người trong căn phòng sắt chính là con trai bảo bối của Liễu Khuynh Thành, cũng là người thừa kế của nhà họ Ngô, gia tộc số một trong nước, Ngô Bách Tuế!
Sau khi nghe mẹ nói, Ngô Bách Tuế từ tốn nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Liễu Khuynh Thành bất lực nói: "Cẩn thận là không sai, nhưng từ khi con trở thành người thừa kế gia tộc, cứ ở mãi trong căn phòng này không ra ngoài, mẹ đã bốn năm không gặp con rồi, con như thế này có phải cẩn thận quá mức rồi không?"
Ngô Bách Tuế không cho là đúng nói: "Mẹ, mẹ có biết rằng, với tư cách là người thừa kế nhà họ Ngô, ngoài kia có bao nhiêu người hâm mộ, đố kị thậm chí căm thù con không, con cháu gia tộc có bao nhiêu người đỏ mặt tía tai với con không? Con bây giờ đang ở giữa loạn trong giặc ngoài đấy, mẹ nói con có thể không cẩn thận một chút được sao?"
Ngô Bách Tuế quan tâm nhất là tính mạng của anh, từ nhỏ, anh đã cực kỳ mong muốn sống lâu trăm tuổi, cho nên anh đã đổi tên mình thành Bách Tuế (Bách: trăm, Tuế: tuổi).
Liễu Khuynh Thành là mẹ ruột của Ngô Bách Tuế, bà ta đương nhiên là người hiểu rõ Ngô Bách Tuế nhất, đứa con trai này, cực kỳ thông minh, học cái gì đều cực kỳ lợi hại, cho đến nay, anh đã là một người tài giỏi toàn diện cả văn lẫn võ, bởi vì quá ưu tú, anh mới được chỉ định làm người thừa kế nhà họ Ngô khi vừa mới thành niên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chàng Khờ
General FictionNội dung truyện: Nhân vật chính là chàng trai Ngô Bách Tuế - Người thừa kế chính thức đúng nghĩa của gia tộc họ Ngô. Chính vì vậy mà cậu có quá nhiều kẻ thù dẫn tới bị đầu độc. Rất may anh không chết nhưng lại trở thảnh một kẻ khờ đúng nghĩa, bị tất...