2

752 99 9
                                    

3. Ngày thứ ba.

Ở trên trang trại, cậu điều khiển bồn chứa nước lớn phun vào mấy luống hướng dương mới trồng. Nước rơi
là đà mặt đất đã bốc lên, hơi nước mù mịt trong nắng gắt làm xuất hiện cả nghìn cầu vồng nhỏ (*). Cậu chạy trong luống cầu vồng đó, đôi ủng dưới chân sượt qua không biết bao nhiêu dải màu rực rỡ. Cho tới khi hơi nước làm ẩm hết cả áo quần, không gian cũng ngột ngạt mùi đất ẩm nồng, cậu mới bắt đầu mở van hóa lạnh nước. Hơi nước còn trôi lờ đờ trong không
gian lại co cụm rồi rơi xuống, ngấm vào thứ đất đỏ quạch, không giống ở Trái Đất chút nào.

Buổi "tối", cậu bị cảm. Biết rằng chỉ cần tiêm một mũi là sẽ khỏi, cậu nằm trong chăn nghe đầu ong ong, để cho có cảm giác mình còn là một con người. Anh lại gọi đến lúc cậu còn mơ màng.

- Lại là anh hả Vùng Tối? Anh không gọi cho người khác sao?

Cậu từng tiếp chuyện với rất nhiều người. Vì chỉ được mở điện thoại trong vòng mười một ngày, tất cả bọn họ đều xuất hiện một lần rồi không quay lại.

- Tôi nghĩ tôi muốn nghe giọng em.

Gò má đỏ lựng vì cơn sốt, cậu mơ hồ mỉm cười. Không bao giờ nhìn thấy nhau khiến cho con người ta thật thà hơn biết bao nhiêu.

- Hôm nay tôi bị cảm. Bị cảm vì chơi đùa hơi quá với cầu vồng. Anh kể chuyện cho tôi nghe đi, ngày mai tiêm thuốc xong tôi sẽ nói anh nghe.

- Ừ. Em muốn nghe chuyện gì?

- Anh làm nghề gì?

- Cơ bản là ngắm sao. Đủ mọi kích thước hình dạng, nhưng tôi thường nhìn theo Proxima NZ

-...

- Thỉnh thoảng cũng muốn nhìn về Trái Đất. Nhưng cửa kính trổ về hướng Tây còn Trái Đất thì ở hướng
Đông. Đó là lí do phụ. Chỉ sợ nhìn về, trong bụng tự nhiên quặn lên vì điều gì đó.

- Ở đây không có mưa đâu, trên vùng trời của tôi ấy. Mây vừa tích lại đã có máy bắn phá hết rồi. Tôi phải quan sát NZ ngày đêm, tảng đá đó di chuyển mỗi ngày một khác.

- Khi em ở Trái Đất, em có biết câu này không? Vận tốc rơi của hoa anh đào là bao nhiêu?

- Năm centimet một giây? (**)

- Đúng rồi, năm centimet một giây. Tôi đoán thể nào em cũng xem phim đó. Vận tốc của cục đá đó là năm nghìn kilomet một giờ, tức là khoảng một tỉ bốn trăm triệu centimet một giây. Mỗi tiếng phải đo một lần. Người ta không bắn nó được, vì không thể đoán trước được đường đi của nó. Nó không hề có quy luật cụ thể nào.

- Công việc cũng chỉ có thế. Ngủ rồi thức, lại nhìn nó thôi.

- Vì sao anh lên đây?

- Nếu em ở 27 độ đông, em có thấy tấm bảng rất lớn treo ở quảng trường trung tâm thành phố của chúng ta
không? Nó viết, "Con người hãy xóa bỏ giới hạn không gian".

- Có thấy, ngày trước tôi thường ra quảng trường chơi skateboard.

- Ừ. Tôi không có khát khao lớn như vậy. Tôi chỉ tự hỏi, nhìn về Trái Đất khi đang ở bên ngoài không gian thì sẽ thế nào.

sunseekerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ