Kurosawa Jin - Đông miên /I/

1.1K 47 7
                                    

Art: @konzyou96 | Twitter

===

Mùa đông ở Đức rất lạnh.

Cái rét cắt da thịt đã ập tới ngay từ khi người đó bước xuống chiếc xe cổ sang trọng và trải những bước đầu tiên trên con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng xóa. Lớp áo lông thú đắt tiền phủ lên cơ thể không ngăn được những cơn gió bấc quật tới tấp chẳng chút khoan nhượng. Một điều thật sự kỳ lạ bởi Stuttgart là một trong những thành phố có khí hậu ôn hòa nhất xứ sở vùng Trung Âu. Mùa đông năm nay tới sớm hơn và cũng khắc nghiệt hơn trên mảnh đất vốn chỉ quen với ánh nắng ấm áp của phương Nam, tựa như một cơn bão đột ngột ập tới không lời báo trước khiến cho con người bối rối loay hoay tìm cách thích ứng chống trả.

Mấy ngón tay khẳng khiu bọc trong lớp da bò ấm áp siết nhẹ chất đá sapphire đen nhẵn mịn tạc hình đầu quạ trên chuôi chiếc baton mạ vàng, đầu gậy thuôn nhọn tạo thành những lỗ nhỏ trên mặt tuyết dày theo từng bước chân nặng nề. Một màu trắng tinh chậm rãi rơi rớt xuống cầu vai áo, lại nối tiếp nhiều bông nữa. Phía sau lập tức bật lên một tán ô đen che phủ dáng người cong cong, nhanh nhẹn mà nhịp nhàng hòa bước với cây gậy baton. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng xào xạc khi gió rít những cành cây khẳng khiu va đập vào nhau, âm thanh tĩnh lặng tuyệt đối của nhóm người khi di chuyển giữa cánh rừng rậm rạp khiến văng vẳng đâu đó chút quỷ dị đáng sợ.

Cứ như vậy đến khi người đã bước lên bậc thềm đầu tiên bên dưới mái hiên sơn màu kem nhạt phếch, chiếc ô bèn câm lặng cụp xuống rũ bỏ lớp tuyết mỏng. Một bên găng tay da bò chậm chạp giơ lên, những bóng đen cao lớn âm thầm như những bóng ma theo sau đồng thời cúi rạp đầu và lẳng lặng di chuyển tản về hai phía cánh cửa gỗ sồi đã bạc màu theo thời gian, đứng nghiêm tại vị trí của mình như bức tượng đá canh giữ cấm địa. Âm thanh cọt kẹt cùng tiếng bản lề rin rít vỗ vào màng nhĩ khi cánh cửa được đẩy ra và đóng lại, những ngọn gió bấc buốt cóng bị ngăn cản dường như có chút tức giận, như một vận động viên quyền anh liên tục dồn sức giáng những cú thật mạnh vào ô cửa kính mờ đục rung bần bật.

"Ngài đến rồi?"

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng cọt kẹt phiền nhiễu phát ra khi cây gậy baton gõ nhịp đều đặn lên mặt sàn gỗ ọp ẹp cùng bước chân của người mới đến tiến lại gần hơn vị trí của chủ nhân câu hỏi. Hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi lách tách tiếng củi cháy khiến người vừa đi bộ trong tiết trời giá lạnh cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể. Không ai – kể cả người đang ngồi trên sofa phòng khách – nhận ra rằng bàn tay nhăn nheo bọc trong lớp găng da bò vốn luôn siết chặt chuôi sapphire như bấu víu lấy điểm tựa duy nhất để không bị quật ngã trong cơn gió tháng Mười Hai giờ vẫn chưa thuyên cơn run rẩy không ngừng.

"Ngài biết đấy, ngài hoàn toàn có thể cho chiếc Porsche cưng của ngài vào tận trước cửa nơi này và tránh được đôi giày Berluti quý giá kia bị dính tuyết. Tôi khá chắc là mình đã cử cho ngài một tên lái xe biết rõ con đường bí mật để vào đây mà không cần đi bộ."

"Ta muốn đi bộ."

Bốn chữ thốt ra từ cổ họng khàn khàn như âm điệu của một loại máy móc cũ rích rơi tõm trong bầu không khí im lặng dài lê thê, cũng cắt đứt mọi ý định về một câu chuyện phiếm mang đậm mùi mai mỉa tiếp theo đến từ người trẻ tuổi hơn.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 02, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[DC] [Mini-series] Người Tìm MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ