Chương 1: Người nghèo thì phải đọc nhiều sách.

18 3 0
                                    


Editor: Co3P.

Bỏ ra ròng rã hai ngày, cuối cùng Văn Nhân Mịch cũng hiểu rõ tình huống trước mắt.

Hiện tại cô đã không còn là Văn Nhân Mịch nhân sĩ tu chân của Lăng Vân Giới, cũng không còn là trưởng lão đại thừa kỳ hô phong hoán vũ nữa. Mà chỉ là một thiếu nữ tên là 'Lâm Mạt Mạt' trong một tiểu thế giới lạ lẫm nào đó.

Lâm Mạt Mạt, mười bốn tuổi, học sinh lớp 10 trường nhất trung Cảnh Thành, phụ mẫu đều mất, sống cùng bà nội. Tháng trước bà nội làm bạn mười năm cùng cô cũng sinh bệnh qua đời. Bây giờ tiểu cô nương chỉ lẻ loi một mình.

___ đây là tin tức Văn Nhân Mịch từ trong ký ức của tiểu cô nương biết được.

Thật đáng thương. Văn Nhân Mịch thở dài một hơi nhìn cánh tay không lớn bằng một nữa trước kia của mình, nhìn nhìn thiếu nữ vừa gầy vừa lùn như củ cải khô trong gương, tiếp tục sắp xếp lại ý nghĩ.

Văn Nhân Mịch xảy ra chuyện lúc đang phi thăng nhưng đến cùng xảy ra chuyện gì, trong đầu cô chỉ một mớ hỗn độn, muốn làm rõ cũng không được liền tạm thời không quản nữa.

Hơn nữa thời gian suy nghĩ lâu, đầu cô không nhịn được ân ẩn đau.

Nhìn vào trong gương, trên trán cô gái nhỏ sưng một cục lớn, hình như là lúc ở trường, cũng chính là chổ cho những trẻ em ở tiểu thế giới này học tập và đọc sách, cùng bạn học phát sinh tranh chấp từ trên cầu thang ngã lăn xuống, đụng vào lan can làm trầy da, lại không xử lý kịp thời, nhìn tình huống không tốt lắm. Hơn nữa cô gái nhỏ này chỉ là người phàm bình thường nếu như không xử lý tốt thì hủy dung là việc nhỏ, có thể sẽ dẫn tới mất mạng.

Văn Nhân Mịch ở trong đầu tìm tòi một phen biết được ở thế giới này có chổ được gọi là 'bệnh viện' hoặc là 'phòng khám' để chữa bệnh cho người bệnh chắc là có thể giải quyết vấn đề này, liền mở cửa chuẩn bị ra ngoài tìm thử.

Ngay lập tức Văn Nhân Mịch đã cảm thấy không thích hợp.

Âm khí?!

Vừa rồi cô ở trong phòng, hoàn toàn chăm chú nghĩ muốn biết rõ ràng tình hình trước mắt nên cũng không chú ý đến hoàn cảnh bên ngoài. Lại không nghĩ rằng bên ngòai lại có nhiều hồn phách như vậy.

Văn Nhân Mịch đang muốn lần nữa lui vào trong phòng thì có một cái bóng xám xịt nhẹ nhàng tới, là một phụ nữ tuổi không lớn lắm, trước khi chết khoảng hơn ba mươi tuổi, phục sức mặc trên người ngược lại có chút giống với ở Lăng Vân Giới.

Chỉ là Văn Nhân Mịch liếc mắt một cái đã nhận ra đây chỉ là hồn phách của người bình thường.

"Mạt Mạt, ngươi sao rồi? đầu còn đau không?"

Văn Nhân Mịch bất động thanh sắc, mặt mày thả lỏng không ý thức quấn quấn ngón tay, lập tức phản ứng lại __ đây tựa hồ là động tác theo bản năng của cô gái nhỏ, biểu hiện nội tâm lo lắng bất an.

Nữ quỷ nhìn trán cô, thở dài một hơi, lại lấy ra một vật đưa đến bên gót chân cô: "Hai ngày trước không biết có chuyện gì xảy ra ta đột nhiên có thể đụng chạm được một vài thứ. Cho nên ta vào trong phòng ngươi cầm kim khâu và một miếng vải trắng, thêu một cái khăn, dùng ba mươi ba châm. Ta nghe Tống đại nhân nói, loại châm pháp này đã thất truyền cho nên cho dù nguyên liệu không tốt lắm nhưng cũng được ít tiền? Ngươi nhanh mang đi bán, mua chút thức ăn và thuốc tiêu viêm."

[Edit] Tôi Dựa Vào A Phiêu Để Làm GiàuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ