[LongFic][JunSeob] Nếu không phải là em?
Là sự tình cờ hay hay sắp đặt? Là thật hay giả? Là ngọt ngào hay đau xót .... tình yêu của họ?
Là sự tình cờ hay hay sắp đặt? Là thật hay giả? Là ngọt ngào hay đau xót .... tình yêu của họ?
Một khoảng thời gian dài tôi bị nhận chìm trong mê muội những cơn ám ảnh, bản thân hoang tưởng về 1 loài bướm đêm rực rỡ quanh quẩn bên xác chết, 1 truyền thuyết và bi kịch về những góc tối trong tâm hồn, sự phản bội phũ phàng, tuyệt vọng đến tan nát. Tôi nhận ra câu chuyện như...
Ánh trăng bạc tràn đầy cô đơn, sinh lực chiếu lên làn da trắng bệch không chút sự sống... Dải sáng trắng huyễn ảo ấy đã nuôi sống em mỗi ngày... Em đâu biết thế nào là được yêu thương, che chở... Cho đến khi gặp được anh... Người em mãi không thể quên được... Cho em hạnh phúc và làm cho những giọt nước mắt vô tình rơi...
Tình yêu thực sự là mù quáng, biết chắc rằng khi đã yêu em sẽ khó lòng dứt bỏ, nhưng anh vẫn lắng nghe bản tình ca vẫy gọi réo rắt nơi con tim ngu ngốc mà giữ lấy em, rồi tham lam cho rằng em chỉ là của riêng anh. Em như thứ chất gây nghiện nồng độ cao khiến anh điên đảo, quay cuồng trong cái thế giới của em rồi lại...
Em không tin vào phép màu cho đến khi ngôi sao băng kia vụt sáng. Vốn dĩ chẳng thể nhìn thấy lại vô tình nguyện ước trong nước mắt tuyệt vọng... Kì tích không bao giờ xuất hiện hai lần và em may mắn được là lần duy nhất ấy. Thế nhưng tự hỏi định mệnh này nên vui mừng hạnh phúc...
Đỏ của máu, cam của hoàng hôn và lửa cháy, đen của màn đêm. Đục ngầu của giận dữ, trong ngần của mưa và nước mắt, xanh thẫm của nỗi đau. Lẽ ra đó là những gam màu hạnh phúc...
Thiên thần ẩn mình trong giọt nước mắt đầu tiên của ác quỷ. Sao em không khóc khi tất cả còn có thể cứu vãn... Bảy năm cho một tình yêu, không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng thương tổn như triền miên theo từng khắc kim đồng hồ dịch chuyển. Anh sẽ mang tất cả trở lại mùa...