Cậu từng rất ít cười
Dù cậu không nói, nhưng tôi biết, tôi chính là người mang đến nụ cười cho cậu
Cậu từng rất khép kín, suy nghĩ cũng rất truyền thống
Dù cậu không nói, nhưng tôi biết, bạn cùng bàn của tôi rốt cuộc cũng coi tôi là vợ rồi nha
Cậu chính là không cảm thấy phiền phức khi tôi cứ luôn quấn lấy cậu, cứ luôn gọi cậu một tiếng lão công, hai tiếng cũng là lão công, phải không?
Xa cậu rồi, còn là xa rất lâu.. tôi thực lòng mong cậu luôn có thể mỉm cười như vậy, hi vọng sẽ lại có một người ở bên cậu, mang lại tiếng cười cho cậu.
Chỉ là.. tôi cũng không nỡ. Không nỡ để người khác thay thế tôi làm niềm vui của cậu, không nỡ để người khác thay thế tôi ngồi bên cạnh cậu, cùng cậu bày trò chọc phá, không nỡ để người khác thay thế tôi... làm người đặc biệt của cậu..
Phải làm sao đây, nếu như khi gặp lại, cậu đối tôi chỉ là một nụ cười xã giao?
Phải làm sao đây, nếu như khi gặp lại, cuộc đối thoại lại bị những giây phút ngập ngừng xen ngang?
Phải làm sao đây, nếu như khi gặp lại, tôi không còn có thể thoải mái ôm chặt lấy cậu không buông?
Phải làm sao đây, nếu như khi gặp lại.. chúng ta đều đã thay đổi?
Tôi sợ khoảng cách cả về thời gian cả về không gian ấy sẽ làm tình cảm cậu dành cho tôi phai nhạt đi..
Cũng rất sợ khoảng cách ấy sẽ làm nên một 'tôi' khác, không còn là 'tôi' cậu yêu quý nữa..
Nhưng là.. tôi rất muốn nói cho cậu biết, dù thế nào, cậu vẫn là lão công tôi yêu thương nhất, vĩnh viễn luôn có một chỗ trong trái tim tôi chỉ dành riêng cho cậu..
Bạn cùng bàn à, một khoảnh khắc nào đó, cậu có chợt nhớ đến tôi?
#punn
#miss_u