gã để chân mình tự dẫn lối, đi đến một vách đá với dòng nước chảy xiết bên dưới, khuôn mặt đờ đẫn nhìn đến bên ánh sáng của bầu trời.
"tá trợ, dừng lại đi.."
giọng nói ngăn cản gã cứ ong ong trong đầu, gã không nhớ đây là ai, kí ức của gã không nguyên vẹn. giọng nói thanh thoát mà có phần nghẹn ngào ấy cứ liên tục hiện lên trong tâm trí gã, thôi thúc bản tính tò mò trỗi dậy.
người con gái ấy là ai ?
gã quay lưng lại, bóng hình người con gái ấy hiện lên, một mái tóc hồng tựa anh đào, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng thấy được gương mặt.
gã bước lại gần hơn, thế quái nào, gã càng bước, hình ảnh ấy càng nhoè thêm, rồi dần biến mất ngay trước mắt gã.
mơ hồ tựa làn sương, chớp nhoáng như ánh dương.