1025paradise

ẩn "như chưa từng hẹn ước" để chỉnh sửa lại cho timeline nó không đá nhau, logic hơn, cũng như đổi cp phụ. có thời gian sẽ đăng lại, cảm ơn các bạn đã vote cho ẻm ạ ;;^;;

1025paradise

ơ kìa, đang viết chia tay, đấm nhau vỡ alo mà tung hình kiểu này viết kiểu gì được nữa?

1025paradise

đm mấy anh ả rập tiêm máu gà nửa đêm thế này
Reply

1025paradise

sống tới ngày này rồi sao? 
Reply

PhuongThu120

Hii!!! Tớ thật sự rất thích bộ fic hanahaki của bồ luôn á, nên tui muốn lên đây xp bồ có thể chuyển ver bộ đó dc hăm aa? Tớ sẽ cre nee

1025paradise

@PhuongThu120 cảm ơn bồ đã thích bộ hanahaki của mình nma từ trc đến nay mình đều từ chối các đề nghị chuyển ver ẻm ạ
Reply

1025paradise

Con người là giống loài quá đỗi nguy hiểm. Là giống loài phản bội, lấy oán báo ân. Tộc hồ ly, từ nhỏ đến lớn, từ chưa trưởng thành đến khi đã trở thành cửu vĩ hồ đều đã được dạy rằng loài người là loài nguy hiểm, là loài đã đẩy tộc hồ ly đến suy vong, phải chạy trốn chẳng chốn dung thân. Lee Sanghyeok không tin, nhất là khi loài người đầu tiên mà anh gặp lại là Jeong Jihoon, trong ánh mắt sáng, dũng cảm vẫn còn chút ngây ngô, chẳng có chút gì mưu mô tính toán. 
          
          Nhưng Jeong Jihoon với ánh mắt đỏ ngầu, cầm mũi tên đi săn được vót nhọn, không nói nửa lời lao đến chỗ anh đang đứng.
          
          "Anh lừa tôi!" Cậu gằn giọng, siết chặt mũi tên, sát khí cao ngút. 
          
          Anh đứng giữa sân lớn, chờ đợi mũi tên sẽ đâm vào người mình rồi máu đỏ sẽ loang ra, nỗi đau đớn chắc cũng sẽ theo đó nhân lên gấp bội, vì người đâm anh lại là Jihoon. 
          
          "Dừng lại đi anh Jihoon!" Moon Hyeonjun thấy nguy hiểm liền lao ra, muốn chắn cho anh. Lee Minhyeong thấy vậy cũng lao đến theo, dẫn đến một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
          
          Cậu vẫn cứ thế lao nhanh đến ngay trước mắt anh, ngay khi mũi tên sắp chạm vào người, cậu bất ngờ quay mũi tên lại về phía bản thân, tự đâm chính mình. Anh kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn cậu chẳng thể tin nổi. Hai đứa nhỏ vừa kịp lao đến, nhìn thấy hành động của cậu liền đứng sững lại. Nhưng mùi máu của loài người thì lại bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt.
          
          "Anh, anh là con ngườ..." Hyeonjun vì bất ngờ mà giọng lạc cả đi, câu nói chưa hoàn thành đã bị Minhyeong bịt miệng ngăn lại.
          
          Cửu vĩ hồ duy nhất, trưởng tộc nhà họ Lee thế mà lại đem con người về, không chỉ vậy mà còn nuôi dưỡng trong phủ riêng, công khai với người ngoài rằng cậu là người của anh chứ không phải là người nhà họ Lee. Nếu chuyện này để lộ ra ngoài, cộng thêm chuyện phó tộc Lee Yechan bỏ trốn ngay trong đám cưới vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai hẳn đi, chắc hẳn tộc Lee sẽ bị loại trừ ngay lập tức.

1025paradise

(Như chưa từng hẹn ước) nma là phiên bản viết đại đại, tóm gọn ý chính, anh em đừng tin
Reply

1025paradise

Jeong Jihoon nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được thứ tình cảm của người lớn mà Lee Sanghyeok nói. "Em không hiểu được đâu...", luôn là như vậy. Trong mắt anh, Jihoon còn nhỏ, không thể hiểu được tình yêu người lớn phức tạp và rối ren nhường nào.
          
          "Em đâu phải con nít! Chỉ là chuyện yêu đương thôi, sao phải phân biệt người lớn hay trẻ con?" Và cậu luôn phản bác như vậy. Lời nói hoa mỹ cách mấy, cũng chỉ lấp lửng, che dấu đi sự thật rằng Lee Sanghyeok chỉ là không yêu cậu nhiều đến thế. Trong thế giới của người lớn, anh có quá nhiều thứ không thể đánh mất, chẳng thể đánh cược tất cả để đổi lấy tình yêu tự do. Làm sao anh có thể như thể mới lớn, tình yêu luôn cháy bỏng và nhiệt huyết, cho đi hết chẳng để lại cho bản thân dù chỉ một đường lui. Nhưng Jihoon cảm thấy mình chưa bao giờ đòi hỏi anh phải yêu cậu như vậy. Vì tình yêu của cậu chỉ đơn giản là tình yêu, cậu chẳng quan tâm ai yêu ai nhiều hơn, tại sao không yêu hết mình khi còn bên cạnh, tại sao có cơ hội lại không nói cho người kia biết mình yêu họ đến nhường nào. 
          
          "Anh luôn không biết phải yêu em nhiều đến chừng nào mới đủ..." Chẳng biết yêu em bao nhiêu mới bằng tình cảm em dành cho anh.
          
          Và Jihoon nhận ra, người lớn trong chuyện tình yêu, đôi khi, cũng thật ngốc nghếch.

hlnl013

Xin chào bồ, mình đọc qua tác phẩm Đi qua ngày bão giông  của bồ và mình rất thích tác phẩm này. Tháng mười tới đây tụi mình sẽ tổ chức một project Rasted mừng sinh nhật Rascal với tên gọi “Piassary”. Không biết mình có thể mời bồ tham gia không ạ? ☺️

hlnl013

@1025paradise tụi mình trao đổi với nhau qua discord nha, discord tui nè: https://discord.gg/nJG88yUr, cảm ơn bồ nhìu nha
Reply

1025paradise

@ hlnl013 cảm ơn bồ đã thích đi qua ngày bão giông và gửi lời mời tham gia project cho mình ạ, mình okie nha, hông biết tụi mình trao đổi kỹ hơn ở đâu ha
Reply

1025paradise

Jeong Jihoon vẫn nhớ, lúc nhỏ từng sang nhà anh để xem anh đánh đàn piano, nhớ cả bác gái từng cho cậu một hộp dâu lớn, đỏ mọng và tươi mát, hỏi cậu rằng có thích anh Sanghyeok hay không. Cậu vẫn nhớ mình gật đầu chắc nịch, giọng nói trẻ con, đầy ngô nghê nói rằng: "Jihoon thích anh Sanghyeok nhất, nếu sau này con trở thành alpha, con nhất định sẽ lấy anh Sanghyeok". 
          
          "Ai thèm lấy em chứ!" Lee Sanghyeok dừng đánh đàn, nói lớn.
          
          "Vậy thì em là omega, em sẽ gả cho anh, hehe."
          
          Chỉ là đến giữa chừng, lúc Lee Sanghyeok phân hóa trở thành omega, còn Jeong Jihoon vẫn còn chưa đến tuổi phân hóa thì cả hai đã mất kết nối, không còn thân thiết như trước. Jeong Jihoon trở thành vận động viên quốc gia, lịch tập luyện, tập huấn dày dặc, chẳng mấy khi về nhà, chứ đừng nói có đủ thời gian sang nhà anh nghe anh đàn. Lee Sanghyeok cũng đi du học nước ngoài mấy năm trời, sau đã đạt được nhiều thành công ở trời Âu mới về nước.
          
          Lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau chừng mấy năm trời, lại là trong một buổi xem mắt giữa hai gia đình. Jihoon cũng chẳng ngờ câu nói vu vơ, trẻ con của mình lúc nhỏ lại thành sự thật như thế.

1025paradise

Mình thích lắm, mấy xiên thịt nướng cùng mỳ trộn dầu ớt cay đến phồng rộp cả lưỡi những ngày nó về nhà lúc mình vẫn còn thức khuya làm bài tập, nó bảo biết mình còn thức nên mới mua đồ ăn về. Mình thích lắm, bộ mô hình lắp ghép nó mua làm quà sinh nhật cho mình dù sau đó mình ngồi lắp những chi tiết nhỏ cả một buổi, bị những khớp của mảnh ghép nhỏ cấn vào tay đau điếng người, đầu ngón tay biểu tình không thể lắp thêm được nữa, cuối cùng người hoàn thành cũng là nó. Mình thích lắm, những buổi dự thảo khoa học mà nó luôn dẫn mình theo, những lần nó kéo mình đi đến rạp chiếu phim vào tối muộn để chọn đại một bộ phim nào đó để xem, may mắn sẽ chọn được phim hay, còn không nó sẽ gật gà gật gù trong rạp chiếu phim đến khi bộ phim kết thúc. Mình thích lắm, cách nó chạy về nhà lúc nửa đêm để chúc mừng sinh nhật mình, trên tay còn mua thêm gà rán vì nhớ lần trước mình ăn mỳ trộn bị sặc dầu ớt, dẫu cuối cùng lời chúc của nó đã rơi sang ngày hôm sau. Mình thích lắm, những lần nó nói muốn gặp mình mà chẳng có lý do, những lúc như vậy mình cũng muốn gặp nó, nhưng mình biết vì sao mình lại muốn gặp nó đến thế.
          
          Vì mình nhớ nó, nên mình mới muốn gặp nó, muốn hỏi khi nào nó mới về nhà, muốn tìm mọi lý do để xuất hiện trước mặt nó.
          
          Mình thích lắm, những lúc nghe thấy tiếng nó gọi mình, "Trương Chiêu", chỉ cần là giọng nói của nó, chỉ cần là nó gọi tên mình, mình đều thích. Mình cũng thích lắm, những lúc gọi nó, "Vương Sâm Húc", nhìn thấy nó quay lại nhìn mình, dù chưa biết vì sao mình lại gọi nhưng nó sẽ luôn dùng ánh mắt và giọng nói dịu dàng hỏi mình có chuyện gì sao. 
          
          Mình thích lắm, thích Vương Sâm Húc và mình không có lý do cho việc này, mình chỉ đơn giản là thích nó rất nhiều thôi.
          
          [...]

1025paradise

Trong hàng triệu lần Trương Chiêu rơi xuống, chỉ có một lần Vương Sâm Húc đến kịp... đến kịp lúc nhìn thấy em rơi từ trên cao xuống. Trong hàng triệu lần Vương Sâm Húc nguyện cầu khẩn thiết, chẳng một lần nào được ai đáp lại và Trương Chiêu vẫn cứ thế rơi xuống hàng triệu lần.
          
          Đến một ngày, Trương Chiêu không còn rơi xuống nữa. Không phải Vương Sâm Húc đến kịp lúc, bắt lấy tay em kéo về phía hắn, là do em chọn tự cứu lấy mình. Chỉ có một cách để không phải rơi xuống, ngay từ lần đầu tiên sẩy chân rơi xuống em đã biết rồi nhưng phải rơi, phải nếm trải nỗi đau xương cốt tan nát đâm ra khỏi da thịt hàng triệu lần, em mới có đủ dũng khí để chọn, là quên đi hàng triệu lời yêu thương mà Vương Sâm Húc đã nói với em.
          
          "Cụng tay một cái đi, Trương Chiêu."
          
          "Tao nhất định chọn mày, Trương Chiêu!"
          
          "Tao nhớ mày quá, Chiêu ca."
          
          "Nếu mất ngủ cứ đến tìm tao."
          
          "Chúc ngủ ngon, Chiêu ca."
          
          "Tao thích em nhiều lắm. Em có thích tao, giống như vậy hay không?"
          
          "Tao yêu em, Trương Chiêu."
          
          "Tao yêu em", tao yêu em, tao yêu em rất nhiều, Vương Sâm Húc nói. Hắn nói yêu em bất kể khi nào hắn có thể, thủ thỉ nhỏ to bên tai rằng hắn yêu em rất nhiều, hét lên cho mọi người đều có thể nghe được tâm tình của hắn luôn dành cho em. Vậy mà, tại sao, đến cuối cùng, Trương Chiêu lại vì tình cảm đó mà rơi xuống hàng triệu lần không thể thoát ra, em rơi xuống vực thẳm, rơi vào biển lửa hàng triệu làn vẫn ôm lấy tình cảm đó, đau đớn và bỏng rát, chẳng chịu buông. 
          
          "Tao yêu em, Trương Chiêu. Kể cả khi em đã quên chúng ta đã yêu nhau nhiều thế nào, tao vẫn luôn yêu em, sẽ luôn nói yêu em, đến khi em nhớ lại, hoặc không, tao sẽ nói yêu em đến khi em một lần nữa yêu tao."
          
          Nhưng Trương Chiêu nào biết, Vương Sâm Húc trong hàng triệu lần để em rơi xuống, bản thân cũng rơi vào hoang tưởng, rơi vào bóng đêm chẳng tìm thấy ánh sáng. Em chẳng hay đâu, hắn cũng nào có đành lòng nhìn người yêu rơi vào biển lửa vì mình bao giờ.
          
          [...]

1025paradise

Vương Sâm Húc là sói, Trương Chiêu là một dân làng, không có bất kỳ chức năng đặc biệt nào. Thậm chí, hắn và cậu không phải là một cặp được Cupid ghép đôi, tất nhiên cũng không phải là phe thứ ba. Những lúc đứng nhìn những người khác nghi ngờ lẫn nhau để tìm ra sói, để phán quyết treo cổ nghi can, bọn họ cứ thay nhau thao thao bất tuyệt về cái quái gì đó mà cậu chẳng thể hiểu được, chỉ trỏ vào hết người này đến người khác mà bọn họ tiên đoán và nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ là hắn. Cậu ước gì mình đủ can đảm để kéo thân phận thật sự của hắn ra ánh sáng, chỉ có như vậy thì cuộc chiến này mới sớm kết thúc. Thế nhưng cậu không làm được, Trương Chiêu dù biết hắn là sói nhưng không thể vạch trần. Vì hắn là người hiếm hoi hiểu được ngôn ngữ ký hiệu trong làng, còn sống; vì hắn là người cậu yêu. Trương Chiêu không thể nói, cũng chẳng thể nghe nên các giác quan khác của cậu nhạy cảm hơn rất nhiều để bù lại. Là người yêu của hắn, cậu đã luôn thức giấc vào những đêm hắn lén rời khỏi nhà để theo bầy sói đi săn. Vương Sâm Húc là sói, thính giác và thị giác trong đêm tối của hắn nhạy hơn con người, hắn hoàn toàn nghe thấy những hơi thở đứt đoạn, nhìn hàng mi nhắm hờ run run và những ngón chân căng thẳng cựa quậy của người nằm bên cạnh.

1025paradise

Bằng một cách nào đó, khi Vương Sâm Húc là con sói duy nhất còn sống sót trong bầy, còn Trương Chiêu là dân làng không có chức năng duy nhất còn sống, ngày cậu trở thành con mồi của hắn mới đến.
            
            "Tao ước gì chúng ta là một cặp đôi thật sự, nếu vậy thì bây giờ chúng ta đã thắng rồi, Chiêu"
            
            "Đang nói gì vậy?", hắn thật sự đang nói, dù biết cậu vẫn luôn đọc khẩu hình của người khác dở tệ. 
            
            "Tao nói, nếu chúng ta là phe thứ ba, tao và em đã có thể thắng cùng nhau rồi", hắn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói lại.
            
            "Bây giờ cũng có thể thắng, giết tao là được mà, Húc", tay cậu run lên khi gọi tên hắn. Trương Chiêu không sợ chết, cậu chỉ không tưởng tượng được khoảnh khắc này, Vương Sâm Húc, người luôn yêu chiều và bảo vệ mình lại sắp dùng móng vuốt và răng nanh sắt nhọn để cào, để cắn và xé xác cậu ra. 
            
            "Mẹ nó!", hắn khổ sở đến mức chửi thề. "Đứa còn lại là tiên tri và chức năng của nó không thể giết được tao, đáng lý ra tao đã thắng rồi...", không cần phải giết em.
            
            "Không, nếu trời sáng sẽ có buổi phán quyết, hai trên ba phiếu đồng thuận, anh sẽ bị treo cổ", cậu phản bác. "Nếu không giết tao đêm nay, anh sẽ thua. Nên anh phải giết tao trước khi trời sáng"
            
            Trương Chiêu cũng ước gì cậu và hắn là phe thứ ba để sinh mệnh được nối chặt với nhau, đến lúc đó cậu mới có tư cách chiến thắng cùng hắn...
            
            [...] 
Reply