1025paradise

Mình thích lắm, mấy xiên thịt nướng cùng mỳ trộn dầu ớt cay đến phồng rộp cả lưỡi những ngày nó về nhà lúc mình vẫn còn thức khuya làm bài tập, nó bảo biết mình còn thức nên mới mua đồ ăn về. Mình thích lắm, bộ mô hình lắp ghép nó mua làm quà sinh nhật cho mình dù sau đó mình ngồi lắp những chi tiết nhỏ cả một buổi, bị những khớp của mảnh ghép nhỏ cấn vào tay đau điếng người, đầu ngón tay biểu tình không thể lắp thêm được nữa, cuối cùng người hoàn thành cũng là nó. Mình thích lắm, những buổi dự thảo khoa học mà nó luôn dẫn mình theo, những lần nó kéo mình đi đến rạp chiếu phim vào tối muộn để chọn đại một bộ phim nào đó để xem, may mắn sẽ chọn được phim hay, còn không nó sẽ gật gà gật gù trong rạp chiếu phim đến khi bộ phim kết thúc. Mình thích lắm, cách nó chạy về nhà lúc nửa đêm để chúc mừng sinh nhật mình, trên tay còn mua thêm gà rán vì nhớ lần trước mình ăn mỳ trộn bị sặc dầu ớt, dẫu cuối cùng lời chúc của nó đã rơi sang ngày hôm sau. Mình thích lắm, những lần nó nói muốn gặp mình mà chẳng có lý do, những lúc như vậy mình cũng muốn gặp nó, nhưng mình biết vì sao mình lại muốn gặp nó đến thế.
          	
          	Vì mình nhớ nó, nên mình mới muốn gặp nó, muốn hỏi khi nào nó mới về nhà, muốn tìm mọi lý do để xuất hiện trước mặt nó.
          	
          	Mình thích lắm, những lúc nghe thấy tiếng nó gọi mình, "Trương Chiêu", chỉ cần là giọng nói của nó, chỉ cần là nó gọi tên mình, mình đều thích. Mình cũng thích lắm, những lúc gọi nó, "Vương Sâm Húc", nhìn thấy nó quay lại nhìn mình, dù chưa biết vì sao mình lại gọi nhưng nó sẽ luôn dùng ánh mắt và giọng nói dịu dàng hỏi mình có chuyện gì sao. 
          	
          	Mình thích lắm, thích Vương Sâm Húc và mình không có lý do cho việc này, mình chỉ đơn giản là thích nó rất nhiều thôi.
          	
          	[...]

1025paradise

Mình thích lắm, mấy xiên thịt nướng cùng mỳ trộn dầu ớt cay đến phồng rộp cả lưỡi những ngày nó về nhà lúc mình vẫn còn thức khuya làm bài tập, nó bảo biết mình còn thức nên mới mua đồ ăn về. Mình thích lắm, bộ mô hình lắp ghép nó mua làm quà sinh nhật cho mình dù sau đó mình ngồi lắp những chi tiết nhỏ cả một buổi, bị những khớp của mảnh ghép nhỏ cấn vào tay đau điếng người, đầu ngón tay biểu tình không thể lắp thêm được nữa, cuối cùng người hoàn thành cũng là nó. Mình thích lắm, những buổi dự thảo khoa học mà nó luôn dẫn mình theo, những lần nó kéo mình đi đến rạp chiếu phim vào tối muộn để chọn đại một bộ phim nào đó để xem, may mắn sẽ chọn được phim hay, còn không nó sẽ gật gà gật gù trong rạp chiếu phim đến khi bộ phim kết thúc. Mình thích lắm, cách nó chạy về nhà lúc nửa đêm để chúc mừng sinh nhật mình, trên tay còn mua thêm gà rán vì nhớ lần trước mình ăn mỳ trộn bị sặc dầu ớt, dẫu cuối cùng lời chúc của nó đã rơi sang ngày hôm sau. Mình thích lắm, những lần nó nói muốn gặp mình mà chẳng có lý do, những lúc như vậy mình cũng muốn gặp nó, nhưng mình biết vì sao mình lại muốn gặp nó đến thế.
          
          Vì mình nhớ nó, nên mình mới muốn gặp nó, muốn hỏi khi nào nó mới về nhà, muốn tìm mọi lý do để xuất hiện trước mặt nó.
          
          Mình thích lắm, những lúc nghe thấy tiếng nó gọi mình, "Trương Chiêu", chỉ cần là giọng nói của nó, chỉ cần là nó gọi tên mình, mình đều thích. Mình cũng thích lắm, những lúc gọi nó, "Vương Sâm Húc", nhìn thấy nó quay lại nhìn mình, dù chưa biết vì sao mình lại gọi nhưng nó sẽ luôn dùng ánh mắt và giọng nói dịu dàng hỏi mình có chuyện gì sao. 
          
          Mình thích lắm, thích Vương Sâm Húc và mình không có lý do cho việc này, mình chỉ đơn giản là thích nó rất nhiều thôi.
          
          [...]

1025paradise

Trong hàng triệu lần Trương Chiêu rơi xuống, chỉ có một lần Vương Sâm Húc đến kịp... đến kịp lúc nhìn thấy em rơi từ trên cao xuống. Trong hàng triệu lần Vương Sâm Húc nguyện cầu khẩn thiết, chẳng một lần nào được ai đáp lại và Trương Chiêu vẫn cứ thế rơi xuống hàng triệu lần.
          
          Đến một ngày, Trương Chiêu không còn rơi xuống nữa. Không phải Vương Sâm Húc đến kịp lúc, bắt lấy tay em kéo về phía hắn, là do em chọn tự cứu lấy mình. Chỉ có một cách để không phải rơi xuống, ngay từ lần đầu tiên sẩy chân rơi xuống em đã biết rồi nhưng phải rơi, phải nếm trải nỗi đau xương cốt tan nát đâm ra khỏi da thịt hàng triệu lần, em mới có đủ dũng khí để chọn, là quên đi hàng triệu lời yêu thương mà Vương Sâm Húc đã nói với em.
          
          "Cụng tay một cái đi, Trương Chiêu."
          
          "Tao nhất định chọn mày, Trương Chiêu!"
          
          "Tao nhớ mày quá, Chiêu ca."
          
          "Nếu mất ngủ cứ đến tìm tao."
          
          "Chúc ngủ ngon, Chiêu ca."
          
          "Tao thích em nhiều lắm. Em có thích tao, giống như vậy hay không?"
          
          "Tao yêu em, Trương Chiêu."
          
          "Tao yêu em", tao yêu em, tao yêu em rất nhiều, Vương Sâm Húc nói. Hắn nói yêu em bất kể khi nào hắn có thể, thủ thỉ nhỏ to bên tai rằng hắn yêu em rất nhiều, hét lên cho mọi người đều có thể nghe được tâm tình của hắn luôn dành cho em. Vậy mà, tại sao, đến cuối cùng, Trương Chiêu lại vì tình cảm đó mà rơi xuống hàng triệu lần không thể thoát ra, em rơi xuống vực thẳm, rơi vào biển lửa hàng triệu làn vẫn ôm lấy tình cảm đó, đau đớn và bỏng rát, chẳng chịu buông. 
          
          "Tao yêu em, Trương Chiêu. Kể cả khi em đã quên chúng ta đã yêu nhau nhiều thế nào, tao vẫn luôn yêu em, sẽ luôn nói yêu em, đến khi em nhớ lại, hoặc không, tao sẽ nói yêu em đến khi em một lần nữa yêu tao."
          
          Nhưng Trương Chiêu nào biết, Vương Sâm Húc trong hàng triệu lần để em rơi xuống, bản thân cũng rơi vào hoang tưởng, rơi vào bóng đêm chẳng tìm thấy ánh sáng. Em chẳng hay đâu, hắn cũng nào có đành lòng nhìn người yêu rơi vào biển lửa vì mình bao giờ.
          
          [...]

1025paradise

Vương Sâm Húc là sói, Trương Chiêu là một dân làng, không có bất kỳ chức năng đặc biệt nào. Thậm chí, hắn và cậu không phải là một cặp được Cupid ghép đôi, tất nhiên cũng không phải là phe thứ ba. Những lúc đứng nhìn những người khác nghi ngờ lẫn nhau để tìm ra sói, để phán quyết treo cổ nghi can, bọn họ cứ thay nhau thao thao bất tuyệt về cái quái gì đó mà cậu chẳng thể hiểu được, chỉ trỏ vào hết người này đến người khác mà bọn họ tiên đoán và nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ là hắn. Cậu ước gì mình đủ can đảm để kéo thân phận thật sự của hắn ra ánh sáng, chỉ có như vậy thì cuộc chiến này mới sớm kết thúc. Thế nhưng cậu không làm được, Trương Chiêu dù biết hắn là sói nhưng không thể vạch trần. Vì hắn là người hiếm hoi hiểu được ngôn ngữ ký hiệu trong làng, còn sống; vì hắn là người cậu yêu. Trương Chiêu không thể nói, cũng chẳng thể nghe nên các giác quan khác của cậu nhạy cảm hơn rất nhiều để bù lại. Là người yêu của hắn, cậu đã luôn thức giấc vào những đêm hắn lén rời khỏi nhà để theo bầy sói đi săn. Vương Sâm Húc là sói, thính giác và thị giác trong đêm tối của hắn nhạy hơn con người, hắn hoàn toàn nghe thấy những hơi thở đứt đoạn, nhìn hàng mi nhắm hờ run run và những ngón chân căng thẳng cựa quậy của người nằm bên cạnh.

1025paradise

Bằng một cách nào đó, khi Vương Sâm Húc là con sói duy nhất còn sống sót trong bầy, còn Trương Chiêu là dân làng không có chức năng duy nhất còn sống, ngày cậu trở thành con mồi của hắn mới đến.
            
            "Tao ước gì chúng ta là một cặp đôi thật sự, nếu vậy thì bây giờ chúng ta đã thắng rồi, Chiêu"
            
            "Đang nói gì vậy?", hắn thật sự đang nói, dù biết cậu vẫn luôn đọc khẩu hình của người khác dở tệ. 
            
            "Tao nói, nếu chúng ta là phe thứ ba, tao và em đã có thể thắng cùng nhau rồi", hắn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói lại.
            
            "Bây giờ cũng có thể thắng, giết tao là được mà, Húc", tay cậu run lên khi gọi tên hắn. Trương Chiêu không sợ chết, cậu chỉ không tưởng tượng được khoảnh khắc này, Vương Sâm Húc, người luôn yêu chiều và bảo vệ mình lại sắp dùng móng vuốt và răng nanh sắt nhọn để cào, để cắn và xé xác cậu ra. 
            
            "Mẹ nó!", hắn khổ sở đến mức chửi thề. "Đứa còn lại là tiên tri và chức năng của nó không thể giết được tao, đáng lý ra tao đã thắng rồi...", không cần phải giết em.
            
            "Không, nếu trời sáng sẽ có buổi phán quyết, hai trên ba phiếu đồng thuận, anh sẽ bị treo cổ", cậu phản bác. "Nếu không giết tao đêm nay, anh sẽ thua. Nên anh phải giết tao trước khi trời sáng"
            
            Trương Chiêu cũng ước gì cậu và hắn là phe thứ ba để sinh mệnh được nối chặt với nhau, đến lúc đó cậu mới có tư cách chiến thắng cùng hắn...
            
            [...] 
Répondre

1025paradise

"Nếu được chọn lại, anh sẽ không bao giờ mềm lòng với em", Lee Sanghyeok gạt bỏ tất cả mọi sự cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ đã sứt mẻ và đang lao xuống sườn dốc, rơi xuống vực thẳm của Jeong Jihoon. Bắt đầu đã là đối thủ không đội trời chung, niềm vui chiến thắng của anh không thể chia sẻ được với cậu, nỗi đau thất bại của cậu không thể để anh xoa dịu. Tất cả những cố gắng cả hai, cuối cùng chỉ như con dã tràng se cát biển Đông, chẳng có ý nghĩa gì. Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon vẫn không tránh khỏi những trận cãi vả ầm ĩ sau những trận đấu đối đầu với nhau, bất kể ai thắng ai thua; vẫn không thể rút được chiếc gai nhọn cứ đau nhói vì thất bại do người kia tạo ra trong lòng mình. Anh nghĩ sớm muộn gì cũng phải buông tay nhau, cố gắng đi cùng nhau lâu đến thế này, anh và cậu cũng đã nhún nhường nhau rất nhiều rồi.
          
          "Anh mệt rồi. Giải thoát cho nhau đi!"
          
          Giống như bị một lỗ đen vũ trụ hút lấy, bên tai vang lên một khúc nhạc thê lương, trước mắt hiện lên rất nhiều bức ảnh của anh và cậu, từ khi gay gắt đối đầu, đến khi dịu dàng nâng đỡ, khen ngợi lẫn nhau. Mọi thứ chạy vụt qua, một thứ ánh sáng gay gắt chiếu rọi vào mắt khiến anh phải nhắm chặt mắt lại.
          
          "Mấy đứa có nghe thấy anh nói không? Bọn họ nhất định sẽ cạnh tranh... với chúng ta... phải first pick... lấy lợi thế", âm thanh trong tai nghe nhiễu loạn, Sanghyeok mở bừng mắt nhìn về phía bàn máy đối diện. Trước mắt vẫn là Jeong Jihoon, nhưng kỳ lạ làm sao lại là Jihoon trong bộ đồng phục điểu sư màu đen đỏ, vẻ mặt thiếu niên non nớt, cơ thể gầy guộc, cười lên còn nhìn thấy răng khểnh lộn xộn. Quay lại rồi, thật sự đã quay lại trận đấu đầu tiên giữa Faker và Chovy rồi, quay lại ngày cả hai là SKT Faker và GRF Chovy rồi.
          
          "Cho cậu một cơ hội để chọn lại, suy nghĩ cẩn thận về lựa chọn của mình đấy!"
          
          [...]

1025paradise

Một người đứng dưới ánh mặt trời vinh quang chiếu rọi trong suốt hơn 10 năm dài đằng đẵng, sẽ có lúc chân mỏi vai run, sẽ có lúc thấy ánh mặt trời quanh mình, gay gắt và nóng rẫy. Chỉ khác là, một huyền thoại sẽ không để ánh mặt trời đó thiêu rụi chính mình. Đứng trên đỉnh vinh quang đến năm thứ 10 trong sự nghiệp, đắng cay ngọt bùi đều đã nếm trải qua. Tin tưởng vào người, mạnh mẽ và vững vàng, sẽ không để thất bại và áp lực ngày hôm nay nuốt chửng lấy mình. Lẫy lừng và rực rỡ xuất hiện nơi phía Đông, người chính là Mặt Trời.
Répondre

1025paradise

Hắn lục lọi trong balo rồi ném về phía cậu thứ gì đó, Jinseong theo quán tính vội vàng bắt lấy, nhận ra là huy chương vàng môn bóng rổ tại hội thao các trường đại học diễn ra mấy tháng trước, lúc cậu chia tay hắn. Trong lòng cậu giống như bị ai đâm mạnh vào một vết thương còn đang rỉ máu, cứ thế đay nghiến vào, đau đớn đến mức dường như quên cả việc hô hấp thông thường. Cậu chết trân nhìn tấm huy chương trong tay mình, nhắm mắt cố bình tĩnh nhưng vì thế lại vô tình ép nước mắt đã đong đầy khóe mắt ra ngoài, lăn dài trên má.
          
          "Anh sẽ mang huy chương vàng về cho em", trước trận chung kết, hắn đã dịu dàng nói với cậu như vậy.
          
          "Lúc trước bảo sẽ mang huy chương vàng về cho em, vậy mà có người đợi không được đã rời đi trước", nhưng bây giờ chỉ là một Kim Kwanghee giọng lạnh nhạt lên tiếng. "Của em, giữ hay vứt thì tùy. Với anh, không còn quan trọng nữa"
          
          Park Jinseong thấy chân mình gần như không trụ vững nữa, giống như đứa trẻ con vừa làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, tra hỏi và phạt đứng vào góc tường, không biết chạy trốn ở phương nào. Cơ thể rất muốn phản kháng, bỏ chạy nhưng lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào cả, chẳng thể nói gì, cũng chẳng thể làm được gì khác.
          
          "Tại sao em lại làm vẻ mặt này? Tại sao em lại làm như thể anh mới là người bắt nạt em vậy? Chính em mới là người nói chia tay và bỏ lại anh một mình, không giải thích, không cho anh bất kỳ một lý do nào cả. Vậy tại sao em lại khóc như thể anh đã làm gì sai với em vậy, Jinseong?"
          
          [...]

1025paradise

bảo drx mà dám thua chuỗi 10 thì tôi cũng dám viết ba lớn uống rượu say bét nhè nằm vỉa hè, ba nhỏ lụy tình khók lên khók xuống, gương vỡ tan tành, banh chành không lành lại. nma họ nổ hũ 9, tôi không dám nữa
Répondre

lafiderlowerfle

mình có đọc được fic rasted và các đoản ngắn của au và rất ấn tượng với giọng văn cũng như cách au triển khai plot, nên không biết au có kế hoạch triển khai dài hơn các đoản ngắn hay fic rasted nào trong tương lai không ạ? chúc au một ngày tốt lành ạa

1025paradise

@lafiderlowerfle cảm ơn bồ đã nhận xét nha, đọc được mình rất vui luôn á. còn về fic thì... sẽ có thôi, nma mình không chắc lắm vì mọi thứ chưa được nửa đường nữa :P mình cũng chúc bồ 1 ngày vui vẻ nhaaaa
Répondre

1025paradise

Kim Quang Hy đích thân đến phủ nhà họ Lý để đưa Phác Thần Thành về nhà, dẫu cho hắn chẳng cần phải làm vậy. Nhưng Thần Thành lúc này chẳng còn để tâm đến những chuyện khác được nữa khi nỗi đau và thất vọng tràn trề đã nuốt chửng lấy em vào ngày Lý Tương Hách bảo rằng sẽ sớm thôi em phải đến phủ Kim làm việc, rằng cậu đã bán em sang cho nhà họ Kim rồi, em không còn là người nhà Lý nữa. Kim Quang Hy đến, nắm lấy tay Phác Thần Thành đưa em rời khỏi phủ họ Lý, em cứ thế lê từng bước vô lực nương theo lực kéo của người đằng trước mà tiến lên, không cam tâm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lý Tương Hách đứng nơi thềm nhà, cũng đang nhìn về phía em. 
          
          Nhưng bấy giờ, trong ánh mắt của Thần Thành nhìn Tương Hách, tất cả chỉ còn là sự căm phẫn và uất hận, nước mắt chẳng biết từ đâu đong đầy tràn ra khỏi khóe mắt em đỏ hoe rồi cứ thế chảy dài trên mặt. Lý Tương Hách không chỉ bỏ em, lại còn bán em cho người khác trong khi nhà họ Lý có biết bao nhiêu gia nhân, người hầu kẻ hạ, tại sao cậu lại bán em, tại sao lúc trước lại nói em là người nhà họ Lý, có chết cũng sẽ chết ở phủ Lý. Phác Thần Thành quay đầu, bấu chặt vào tay Kim Quang Hy, mặc cho bóng lưng của người phía trước đã sớm mờ nhòe trong nước mắt.
          
          [...]

1025paradise

tìm thấy tên hán tự của pjs trên siêu thoại và xem được một chiếc video tedker siêu yêu nên viết vui vậy thôi, chứ chắc chắn không có dài hơn.
Répondre

1025paradise

"Anh có thể xoa đầu em không?"
          
          "Dạ?"
          
          "Hôm nay em làm tốt lắm, anh thường xoa đầu Wooje mỗi khi em ấy làm tốt... nếu em thấy không ổn..."
          
          "Không sao đâu ạ, em cảm ơn đội trưởng"
          
          "Vì đã khen em hả?"
          
          "Dạ, được tuyển thủ Faker khen là làm tốt, chứng tỏ em thật sự đã làm tốt, hihi"
          
          "Jihoon nè, không thích anh lắm luôn hả?"
          
          "K-không, không có đâu ạ. Tuyển thủ Faker luôn là hình mẫu lý tưởng của em mà, em hâm mộ anh còn không hết"
          
          "Vậy mà chỉ có mỗi Jihoon là vẫn còn dùng kính ngữ và gọi anh là tuyển thủ Faker, cùng lắm là đội trưởng thôi. Mấy nhóc còn lại, kể cả Jinhyuk, đã gọi anh là Sanghyeok hyung từ lâu rồi á"
          
          "..."
          
          "Em muốn tụi mình có khoảng cách hả?"
          
          "Em không có ý đó đâu"
          
          "Chứng minh là em không có ý tạo khoảng cách với anh đi"
          
          "Dạ? Bằng cách nào ạ?"
          
          "Cho anh xoa đầu và gọi anh là Sanghyeokie hyung, giống mấy đứa kia á"
          
          (Tuyển tập "Trêu trẻ con lúc nào cũng vui")

1025paradise

Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng gầy của người lớn hơn trong áo khoác đồng phục, ID của người đó rõ ràng xuất hiện trước mắt, Jeong Jihoon luôn nhớ về những bình luận nào đó trên mạng, bên dưới những trận thua của cậu. Rằng Lee Sanghyeok là Quỷ Vương Bất Tử, là Thần, là Mặt Trời rực rỡ soi rọi khắp Summoner Rift, còn Jeong Jihoon chỉ là một thần đồng đường giữa, tức cũng chỉ là người phàm mắt thịt mà thôi. Thế nên dù cậu có mải miết đuổi theo, có chạy đến khi đôi chân mệt nhoài chẳng thể nhấc, thì anh luôn ở phía trước, chẳng tài nào bắt kịp Thần. Cũng như tất cả những gì cậu thấy, mãi mãi chỉ là bóng lưng của Thần mà thôi. 
          
          Chẳng thể chạm đến, cũng chẳng thể đuổi kịp.
          
          "Jihoon à", anh gọi làm cậu sực tỉnh khỏi những luồng suy nghĩ miên man, những ngón tay gầy, khẳng khiu vươn ra, nắm lấy cổ tay cậu, kéo người nhỏ hơn cùng mình về phía trước.
          
          Lee Sanghyeok không phải là Thần, và Jeong Jihoon không cần cứ mải đuổi theo anh. Cậu biết sẽ chẳng ai có thể đạt được thành tích đồ sộ giống người đó, nên cũng chẳng có ai xứng đáng đứng ở vế bên kia, được so sánh ngang hàng với anh. Jeong Jihoon giờ chỉ cố gắng và nỗ lực vì chính bản thân mình mà thôi, chẳng còn tự rập khuôn mình vào một vế so sánh với một huyền thoại phía bên kia nữa.
          
          Đối với mọi người, Jeong Jihoon mãi mãi sẽ đứng sau bóng lưng của Thần. Nhưng với cậu, bóng lưng phía trước đó là người mà cậu đã phải đấu tranh với những hỗn độn bên trong rồi quyết định nghe theo trái tim mình mà theo đuổi, đã đem hết những gì tốt đẹp của mình gửi trao; là bóng lưng của người mà cậu yêu, và cũng là người yêu cậu.
          
          [...]

1025paradise

"Tại sao...", anh đã có thể làm tốt hơn thế này mà, anh vẫn luôn là người có kỹ năng mà. Thế nhưng những câu nói phía sau nghẹn lại nơi cuống họng khiến cậu chẳng thể nào nói thêm được gì ngoài câu hỏi dang dở và khẽ khàng. 
          
          Con thuyền này đang dần chìm xuống, và bọn họ cũng theo đó mà bị nuốt chửng bởi đại dương sâu thẳm. Kim Kwanghee, người vững chãi, và là người nên vững chãi nhất trong căn phòng này, nhưng giờ đây có lẽ lại là người đã chìm xuống đáy và để áp lực nghiền nát mình trước tiên. Park Jinseong biết, hắn khát khao chiến thắng đến mức bất kỳ trận thua nào tiếp theo đây sẽ khiến hắn dần dần bị chính khát vọng của mình nghiền nát đến mức chẳng thể gượng dậy được nữa. Đến lúc này, những cái ôm của Park Jinseong đã chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng thể xoa dịu đi những đau đớn của người lớn hơn được nữa. Dẫu vậy, Kim Kwanghee vẫn kéo cậu vào lòng, ôm lấy xạ thủ ngày càng gầy gò.
          
          "Anh không thể bảo vệ chúng ta..."
          
          "Em đã làm tốt lắm rồi, Jinseong à"

1025paradise

Kim Kwanghee làm sao biết được, Park Jinseong luôn tìm kiếm sự công nhận, dù đến bất kỳ nơi đâu, bất kỳ màu áo nào, cậu tìm kiếm sự công nhận bản thân từ người khác đến phát điên. Nhưng nhận lại là chỉ là sự kỳ vọng, "Cậu phải làm tốt hơn chứ", "Đáng lẽ cậu phải làm tốt hơn như vậy chứ", sâu thẳm chẳng thấy đáy. Những kỳ vọng của đồng đội về một xạ thủ Teddy xuất sắc, đã luôn trở thành dao nhọn ghim vào cậu, khiến cậu càng thèm khát một lời công nhận. Thế nên, cậu mới chẳng thể nói với Kwanghee như vậy, cậu sợ rằng chính bản thân sẽ biến thành người nhấn hắn chìm sâu hơn, như cậu đã từng. Kim Kwanghee nhận ra người nhỏ hơn đứng lặng yên trong cái ôm của hắn, những cái thở dài nặng nề và thổn thức của cậu khiến hắn lo lắng muốn rời khỏi cái ôm để nhìn xem cậu có ổn hay không, nhưng xạ thủ đã nhanh chóng ghì chặt lấy hắn, lắc đầu. Park Jinseong ghì chặt lấy đường trên của mình, không để hắn buông cậu ra, bởi vì rất nhanh sau đó, Kim Kwanghee cảm thấy vai áo của mình ươn ướt dính vào da thịt, nóng rẫy nước mắt của ai.
            
            Có lẽ không một ai có thể cứu rỗi bọn họ được nữa, nếu tất cả cứ buông xuôi bản thân chìm thật sâu. Giờ đây, chỉ có bọn họ mới có thể tự cứu lấy mình mà thôi.
            
            [Ra là nước mắt rơi, vì từng lời anh nói]
Répondre