17MiDia

Phụ huynh là người đầu tiên mà một đứa trẻ tiếp xúc, cảm xúc cả một đời người sau này của nó phụ thuộc hoàn toàn vào họ.
          	
          	Một đứa trẻ chưa bao giờ nhận được sự trân trọng trong tuổi thơ của mình thì làm sao mà nó có thể biết cách tự trân trọng chính mình được cơ chứ?

17MiDia

Phụ huynh là người đầu tiên mà một đứa trẻ tiếp xúc, cảm xúc cả một đời người sau này của nó phụ thuộc hoàn toàn vào họ.
          
          Một đứa trẻ chưa bao giờ nhận được sự trân trọng trong tuổi thơ của mình thì làm sao mà nó có thể biết cách tự trân trọng chính mình được cơ chứ?

17MiDia

Xin chào,
          
          Là mình Midia đây, mình lên đây để gửi lời chào chính thức với những bạn follow mình là fan Tuấn Triết.
          Đúng vậy, mình đã lựa chọn thoát fan, lựa chọn từ bỏ.
          
          Mỗi một người đều có cho mình một giới hạn riêng, giới hạn của mình đã được chạm đến nhưng mình vẫn cố giữ lấy và cho rằng đó chưa phải là giới hạn. Con người mình như vậy kể cả trong cuộc sống, điều này khiến mình gặp trắc trở với các mối quan hệ xung quanh rồi gặp khủng hoảng trong một thời gian với mình là dài.
          
          Mình trước giờ vẫn luôn ở đây nhưng chữ lại chẳng còn, mình ghét để mọi thứ dở dang nên vẫn cố chấp viết chữ nào hay chữ nấy nhưng lại chẳng tới đâu. Dành thời gian chữa lành và suy nghĩ về chính mình, nhận thấy nguyên nhân đến từ việc thực tế mình đã buông bỏ, chỉ là đó giờ vẫn cố chấp. Giờ đây thì đành chấp nhận.
          
          Lỗi là do mình đã bỏ ngang để mọi người chờ lâu rồi nói lời chào như này. Mình thật sự xin lỗi.
          
          2 fic đã hoàn mình sẽ giữ lại, 2 fic chưa hoàn mình xin phép khoá đi.
          
          Cảm ơn mọi người đã đọc,
          Mình thực sự xin lỗi.
          Midia

moodzzh

mình cũng k còn là cpf nữa. mình đọc để thư giãn. nên cảm ơn b còn giữ fic
Reply

moodzzh

mình sẽ đi đọc fic còn giữ ở đây
Reply

moodzzh

chúc bạn luôn vui vẻ bên ngoài kia ạ
Reply

17MiDia

Vì không biết phải làm cách nào để xả đi cảm giác khó chịu này nên mình ghi lên đây. Cảnh báo sẽ rất tiêu cực nên mọi người cứ việc bỏ qua nha.
          Rất xin lỗi mọi người vì không update được mà cứ thản thở mãi. Vì thực sự bây giờ mình đang rất sợ.
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          .
          
          Đây là lần thứ hai công sức của mình bị người khác va chạm, tải xuống vô tội vạ.
          
          Lần đầu khi bị ăn cắp chất xám, mình đã tạm ngừng viết fic, nơi mình thoả sức tưởng tượng để tập trung vào công việc lên kế hoạch, viết kịch bản chương trình. Mình trở thành biên kịch chính, phần trăm rất cao cũng sẽ là đạo diễn trực tiếp đứng ra chỉ đạo khi chương trình diễn ra. Thế nhưng vào giây phút cuối cùng, vị trí đạo diễn chương trình bị lấy mất, kịch bản mà mình dành gần 2 tháng trời viết bị người ta lấy mấy, bị người ta tự ý sửa đổi, đưa người của họ vào để chi phối tất cả. Mình cuối cùng chẳng còn gì cả.
          
          Cái cảm giác ấy, khi kết thúc chương trình họ cảm ơn bằng cách tỏ ra họ mới là người lên kế hoạch và làm mọi thứ, mình chỉ còn là một đứa nhân viên bình thường trong đội ngũ hậu cần, một nhân vật chả còn quan trọng. Nhưng mà tất cả những thứ đó, chất xám đó là của mình mà? Họ có làm cái gì đâu ngoài việc ăn cắp kịch bản của mình.
          
          Mấy ngày hôm đó đầu mình đau lắm. Đau đến nỗi mình đã tự đập đầu mình rất mạnh vào tủ 2 lần chỉ để mong có thể bớt đau đi. Mình mắc hội chứng Migraine, và mình chắc chắn đây là lần bệnh tái phát nghiêm trọng nhất. Mà cho dù có nghiêm trọng hay không mình cũng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
          
          Giống như cái cách bao nhiêu công sức của mình bị người ta hẫng tay trên, chất xám và tâm huyết của mình bị ghi lại dưới tên một người khác. Mà mình chẳng thể làm gì khác.
          
          Ngay cả khóc mình cũng khóc không nổi mà. Chỉ biết ôm cái đầu đau như búa bổ tiếp tục làm việc thôi.

17MiDia

@ DaliaRosa1  Chào bạn, mình rất cảm ơn những lời động viên của bạn. Hiện tại mình đang trong quá trình chữa lành lại những vết thương của cá nhân mình để ít nhất có thể cảm thấy ổn với nó.
            Chúc bạn một ngày tốt lành nha 
Reply

DaliaRosa1

@17MiDia_051129  không biết bạn có còn sử dụng account này không, “ sau cơn mưa trời lại sáng” giữ gìn sức khoẻ, và tiếp tục làm công việc mà mình yêu thích nhé !!! Người ta vẫn nói khi bạn sắp đến đích là lúc khó khăn nhất, và là khi bạn phải giữ vững niềm tin, mạnh mẽ rồi bạn sẽ đạt được điều bạn mong muốn !!!
Reply

17MiDia

Mình sẽ từ bỏ việc làm này. Mệt rồi.
Reply

17MiDia

Hôm nay mình lên đây than phiền, nếu cảm xúc của bạn đang không tốt, hãy bỏ qua.
          
          Trước mắt mình xin lỗi nếu mình đem đến bất cứ cảm xúc khó chịu nào đến mọi người.
          
          Mình vừa phạm phải một lỗi sai khá lớn trong công việc khiến nhiều đồng nghiệp bị liên lụy, phải nghe khách chửi thay mình. Sau lễ có công ty có tiệc bắt buộc tham gia, mình không biết nên nhìn mặt họ làm sao.
          
          Bài cuối kỳ vừa rồi mình làm không tốt như ý nên bây giờ mình luôn trong trạng thái sợ rằng điểm ra rất tệ. Sau học kỳ trước, chỉ một chút nữa thôi thì điểm tích lũy đã đạt 3.2 rồi nhưng lần này bài tệ như vậy chắc mình sẽ không thể kéo lên mất, nhiều khi bị kéo xuống nữa. 
          
          Những người ở chỗ thực tập của mình ai cũng rất giỏi, nền tảng kiến thức rất tốt nên mình luôn có cảm giác sợ hãi khi đối diện với họ, thậm chí còn tự cho rằng có lẽ họ đang coi thường mình. Mình sợ đến độ khi có một bạn trong nhóm thực tập với mình khen mình thì phản ứng đầu tiên mình nhìn bạn đó là bằng ánh mắt xin hãy dừng lại,  nhỡ đâu mình sẽ bị những người tài giỏi kia cười cợt thì sao.
          
          Là thành viên mới của câu lạc bộ, thay vì dần làm quen với không khí của câu lạc bộ thì mình lại cứ thế nhảy tót vào làm việc rồi tự ý ý kiến về cơ cấu của câu lạc bộ khiến mình có cảm giác mình lố lăng quá. Mình cũng cải tổ hoàn toàn phương thức hoạt động của câu lạc bộ dù chả có chức danh gì, chỉ là một thành viên mới tôm tép rất bình thường.
          
          Hồi cấp 3 mình có chút tự cao. Lên đại học thì mức độ giảm vừa đúng định nghĩa tự tin nên mình luôn an tâm về điều này. Vậy mà không hiểu tại sao gần đây mình không thể lấy lại được cảm giác đó, mình dần mất tự tin về khả năng của mình.
          
          Có lẽ đây là cái giá phải trả khi mình tham lam quá, gì cũng muốn. Mình làm nhiều việc cùng lúc, trở nên bận rộn như chính mình muốn nhưng cảm xúc của mình khó chịu quá.
          
          Câu cú khá lủng củng bởi giờ mình nghĩ gì thì viết đó thôi.
          
          Cảm ơn vì đã đọc những lời than phiền của mình. 

17MiDia

Mới nãy khách nói với mình "Thanks God you speak English", một câu bình thường thôi đã khiến tâm trạng mình phấn khởi trở lại 
            Những cảm xúc khó chịu ngày hôm qua giống như chỉ là kết quả của một ngày tồi tệ thôi. Điều đó không thể hiện những ngày sau đều vậy.
Reply

17MiDia

Uầy, giờ mới cập nhật tin tức, cười sảng :)))))))
Reply