8:10 sáng.
Cuối tháng 2, vậy mà trời trở rét, bắt đầu manh nha từ chiều thứ 6 tuần trước.
Mình thấy là lạ, mà cũng thấy vui. Chiều hôm qua trời nắng đẹp, nắng vừa đủ, nắng lấp lánh cả bãi cát dài và bãi biển mênh mông. Chiều hôm qua mình tới biển. Đã định vào ĐH ăn gì đó ngon, mà nghĩ lại, thực sự cũng muốn ăn nhưng muốn yên bình hơn. Vì kể cả nghĩ tới chuyện tự đi ăn đồ ngon, thì chính là muốn yên bình một mình đó thôi, vậy thì có lẽ nên tới biển.
Như mình mong muốn, chỉ có một đôi người ở biển. Gió se lạnh, may là mình mặc cái hoodie zip nên cũng ổn lắm, vừa hay cảm nhận được nắng chiếu sau lưng, ấm ấm.
Nắng chiếu lên mặt biển, những cơn sóng lớn nhỏ cứ thế xô nhau. Biển lấp lánh, lấp lánh như ai đó rải vụn kim cương lên. Đẹp, và có lúc mình nghĩ tới An. An không có thật, mà cũng chẳng hẳn như vậy. Cuối cùng thì mình cần An, mình cần An ở cạnh để vỗ về mình. An là mình, cũng là ai khác hay cảm giác khác, tương lai khác mà mình muốn.
An nhiều vai trò, nhiều ý nghĩa thế đấy. Vậy còn N? N thì sao nhỉ...