24101203_mgwm

3:33
          	
          	Cái máy radio cũ rít cứ kéo lê từng nốt nhạc trong không khí, có hay dẫu nó dù có mỏi mệt vì một chặng đường dài lê thê thì cũng chẳng nỡ bỏ dở bài nhạc kia. 
          	
          	Không biết do nó sợ bài nhạc kia lở dở sẽ có người sầu bi, hay chỉ muốn sống cho trọn vẹn trước khi tạm biệt ngôi nhà cũ với mấy con mèo.
          	
          	Cái ghế bành đặt cạnh giường đã rách mất vài chỗ, chỉ tơi ra vài sợi, cả đống gòn bên trong còn chán nản đến độ muốn trồi cả ra nhưng có vẻ em không quan tâm. 
          	
          	Có lẽ sự chú ý nho nhỏ của mingi cuối cùng cũng chỉ gói gọn vào chú mèo trắng đang thiếp đi trên đùi mình cùng cuộn len vẫn đang đan dở. 
          	
          	Con mèo dường như đã bắt được một giấc mơ ngọt ngào mà mãi chẳng thấy thức giấc, chỉ nằm im lìm như một đám mây trắng đã già tuổi. Cuộn len vẫn chưa vơi hết nhưng nước mắt em thì đã rơi. 
          	
          	Anh ơi sao anh nhẫn tâm thế, dù rời đi không chút tiếc thương ngoảnh lại nhìn em, nhưng thế nào mà anh vẫn quay lại chốn này để rủ rê cả chút kỉ niệm còn sót còn dư bỏ em đi nốt.
          	
          	Cả con mèo mình từng vun vén tiền nuôi nấng, là bao ấp iu thời non trẻ của mình mà anh cũng không để nó còn lại bên em những giây phút cuối cùng hả anh?
          	
          	Ba giờ ba mươi chút chiều, ánh cam đã phủ lên cả ngôi nhà của chúng mình, thoáng qua có thể nhìn nó ấp áp thật anh nhỉ? Nhưng với em thì không, bởi chút ánh sáng nhỏ nhoi này làm sao sánh được với ánh sáng thật sự của đời em. 
          	
          	Thế mà tia sáng của đời em thì nhẫn tâm quá, bỏ đi rồi.
          	
          	
          	

24101203_mgwm

Tình yêu chúng mình kì lạ thật anh nhỉ? Mở đầu bằng sự chênh vênh của độ tuổi thiếu thời. Bao nhiêu non nớt của một đời lại dồn vào cả mảnh tình của đôi mình, rồi nó cứ chong chênh như thế, trôi qua bằng sự chấp vá của hai đứa trẻ khờ dại. Để rồi đến giờ phút cuối nó lại là những niềm đau đứt đoạn, những tiếng khóc than ôi sao quá não nề. Tình mình sai sót nhiều lắm anh ạ, nhưng chấp vá bằng nỗi đau. 
          	  
          	  Thôi thì, để kiếp sau em đi trước cho anh nhé. Rồi em hẵng về em dắt anh theo sau, chứ anh cứ đi trước thế này. Em chịu không nổi.
Reply

s0urgr4p3

người ơi em thích fic của người lắm ấyy, người có thể cho em xin ig để add fr dc k ạ TT. em mới thích gimin thui k biết nhiều mong người chỉ giáo ạ >.<

24101203_mgwm

@s0urgr4p3 DẠ TUI ADD BẠN LUÔN RÙI NHE:3
Reply

24101203_mgwm

@s0urgr4p3 gặp được người đu gimin mừng hết lớn
Reply

24101203_mgwm

@s0urgr4p3 Ô SỘ Ô tất nhiên là được rùi TT xin lỗi bạn vì mình rep muộn nhe. Xin phép thả nhẹ cái ig cho người đẹp ạ: @insidedahoodsmind.zz
Reply

24101203_mgwm

3:33
          
          Cái máy radio cũ rít cứ kéo lê từng nốt nhạc trong không khí, có hay dẫu nó dù có mỏi mệt vì một chặng đường dài lê thê thì cũng chẳng nỡ bỏ dở bài nhạc kia. 
          
          Không biết do nó sợ bài nhạc kia lở dở sẽ có người sầu bi, hay chỉ muốn sống cho trọn vẹn trước khi tạm biệt ngôi nhà cũ với mấy con mèo.
          
          Cái ghế bành đặt cạnh giường đã rách mất vài chỗ, chỉ tơi ra vài sợi, cả đống gòn bên trong còn chán nản đến độ muốn trồi cả ra nhưng có vẻ em không quan tâm. 
          
          Có lẽ sự chú ý nho nhỏ của mingi cuối cùng cũng chỉ gói gọn vào chú mèo trắng đang thiếp đi trên đùi mình cùng cuộn len vẫn đang đan dở. 
          
          Con mèo dường như đã bắt được một giấc mơ ngọt ngào mà mãi chẳng thấy thức giấc, chỉ nằm im lìm như một đám mây trắng đã già tuổi. Cuộn len vẫn chưa vơi hết nhưng nước mắt em thì đã rơi. 
          
          Anh ơi sao anh nhẫn tâm thế, dù rời đi không chút tiếc thương ngoảnh lại nhìn em, nhưng thế nào mà anh vẫn quay lại chốn này để rủ rê cả chút kỉ niệm còn sót còn dư bỏ em đi nốt.
          
          Cả con mèo mình từng vun vén tiền nuôi nấng, là bao ấp iu thời non trẻ của mình mà anh cũng không để nó còn lại bên em những giây phút cuối cùng hả anh?
          
          Ba giờ ba mươi chút chiều, ánh cam đã phủ lên cả ngôi nhà của chúng mình, thoáng qua có thể nhìn nó ấp áp thật anh nhỉ? Nhưng với em thì không, bởi chút ánh sáng nhỏ nhoi này làm sao sánh được với ánh sáng thật sự của đời em. 
          
          Thế mà tia sáng của đời em thì nhẫn tâm quá, bỏ đi rồi.
          
          
          

24101203_mgwm

Tình yêu chúng mình kì lạ thật anh nhỉ? Mở đầu bằng sự chênh vênh của độ tuổi thiếu thời. Bao nhiêu non nớt của một đời lại dồn vào cả mảnh tình của đôi mình, rồi nó cứ chong chênh như thế, trôi qua bằng sự chấp vá của hai đứa trẻ khờ dại. Để rồi đến giờ phút cuối nó lại là những niềm đau đứt đoạn, những tiếng khóc than ôi sao quá não nề. Tình mình sai sót nhiều lắm anh ạ, nhưng chấp vá bằng nỗi đau. 
            
            Thôi thì, để kiếp sau em đi trước cho anh nhé. Rồi em hẵng về em dắt anh theo sau, chứ anh cứ đi trước thế này. Em chịu không nổi.
Reply

24101203_mgwm

Ghét thì bảo ghét, đã bảo là notp mà còn đòi tôn với chả trọng, lè nhà lè nhè=))))

Skr_haruka

@ 24101203_mgwm  thiệt á 
Reply

imcogness

@pcynlee19129 nhắc đi nhắc lại nên bạn cay à? có ai cấm đâu mà không được nhắc nhỉ? nhắc chứ có xúc phạm cá nhân đếch đâu mà dựng cc lên thế?
Reply

24101203_mgwm

@ pcynlee19129  =))) nhai cũng là nhai trên wall mình, mấy bạn ý kiến nhiều thế
Reply

shancyuri

nhảm lồn ít thôi, flop quá thì ghi tên minho vào dòng cái thứ tiêu chuẩn kép =)) đéo hiểu vì sao lại ghi hẳn vài dòng hội thoại bash này bash nọ, đéo ưng thì câm mồm vào tìm ai chung notp rồi nấu xói, phô cho thiên hạ xem tới lúc tao vào nói thì lại giãy nảy lên bảo tao cay, nói ngu tự ái ngay á con ranh. lè nhè ít thôi, không chấp nhận minho bá hơn thì chịu.

24101203_mgwm

@ pcynlee19129  mắc gì phải xóa cơ á=)))) wall mình mà, mình ghi tên notp mình là bạn có quyền nhảy vào wall mình nói này nói kia hả=))))
Reply

24101203_mgwm

@ pcynlee19129  đâu cần tưởng=)))) mấy câu vu vơ của mình làm bạn cay là mình thượng đẳng r
Reply

pcynlee19129

@24101203_mgwm thế phiền bạn thu nhỏ lại hoặc xóa mẹ đi, xóa r thì cũng chả ai đụng chạm bạn và cũng đ ai nhảy dựng lêm wall nói này nói kia đâu
Reply

24101203_mgwm

Anh bước bên em trong một chiều mưa tháng sáu, chẳng biết rằng đây có phải thời điểm thích hợp cho một buổi đi dạo hay không. Nhưng vì em muốn, nên anh vẫn đi. 
          
          Em vẫn cầm theo chiếc ô mà chúng mình đã thích thú mua vào tháng một năm nào mà anh chẳng còn nhớ nổi. Em mang theo nó mà chẳng chút nề hà vì nó đã cũ, như thể đang dắt theo những kỉ niệm của chúng ta đi qua những năm tháng mới. 
          
          Rồi em lại dừng chân trước một tiệm bánh đã đóng cửa vì sửa chữa. Rít một hơi gió lạnh buốt của trời, rồi lại thở dài một hơi như thể đã quá mỏi mệt với bao nhiêu phiền muộn đang làm thế giới của em thêm chật chội. 
          
          Em ngước nhìn về một nơi xa xăm nào đấy, một hành động mà anh chẳng hiểu, nhưng vẫn nhìn theo, như đang muốn nhìn ra những muộn phiền nơi em. 
          
          " thành phố này thật chật chội. " 
          
          Em nói ra lời này khi ánh nhìn vẫn chưa rời khỏi những đám mây xám kia, phải chăng em đang buồn thay cho những đám mây đã mang quá nhiều nỗi niềm đến nổi chẳng thể trôi xa hơn? 
          
          Anh chẳng biết, nhưng vẫn gật gù vì tán đồng ý kiến này. 
          
          " thế sao em vẫn chưa thể gặp lại anh nhỉ? "
          
          Lời phát ra từ miệng em có chút nghẹn ngào, như thể bao thương tổn trong tâm hồn đang dồn nén, và em thì chỉ có thể bất lực thốt ra một câu nói không trọn vẹn. 
          
          Có gì đó lẫn vào lời nói ấy, là nước mắt của em, dòng nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn ra, lẫn vào ánh mắt em và những giọt mưa vẫn chưa ngừng rơi. 
          
          Em khóc một cách lẳng lặng như thế giữa phố xá, giữa cơn mưa mùa hạ như thể đang muốn xả hết những phiền muộn, để chúng trôi theo những cơn mưa và tàn đi trong phút chốc. 
          
          Anh nhẹ nhàng vươn tay lên, như đang muốn lau đi những vệt nước mắt vẫn đang lăn dài trên gò má em. Miệng mấp mấy vài câu như thể muốn dỗ dành.
          
          Nhưng rồi anh lại chẳng thể chạm vào em, bàn tay anh xuyên qua gương mặt đẹp đẽ kia làm woomin thoáng giật mình, chân theo đó lùi lại vài bước, trượt mình ra khỏi chiếc ô.

24101203_mgwm

Cơn mưa đang làm càn giữa phố xá như bắt được cơ hội mà ngày càng dữ dội, nó xối xuống mặt đường. Nhưng anh lại chẳng bị ướt, bởi lẽ tới những giọt mưa còn chẳng chạm được vào anh, nó xuyên qua người woomin mà rơi thẳng xuống mặt đất. 
            
            Anh ngớ người một lúc, rồi lại phì cười. Nhưng thật lòng chẳng có chút vui vẻ nào trong tiếng cười ấy. 
            
            Ừ nhỉ? Anh đã chết rồi, làm sao có thể chạm vào em. 
            
            Và tiếc thay, mingi của anh lại chẳng biết điều này. 
            
            Em cứ nghĩ vào một ngày nắng, anh đã lặng lẽ gói gém hành trang mà đi về một nơi nào đấy chẳng có em. Em đã nghĩ sao anh thật tồi tệ và nhẫn tâm, đã bỏ rơi em ở lại nơi thành phố ồn ào những lời nói sáo rỗng. 
            
            Nhưng em chẳng hay rằng, anh đã chẳng còn đây.
            
            Mingi trước mắt anh đã nhanh chóng lau chùi đi dòng nước mắt còn in trên má mình, em thở hắt ra một tiếng khẽ khàng, rồi lại bước tiếp giữa con phố đã bớt ồn ào. 
            
            Anh mỉm cười, lặng lẽ bước theo em từng nhịp, nhưng không còn tranh ô với em nữa.
            
            Anh không buồn đâu, thật đấy. Bởi lẽ dù sao thì trước khi anh rời khỏi đây, mình cũng đã có một buổi đi dạo cùng nhau. 
            
            Nhưng rồi trước lúc anh định rời đi, câu nói cuối cùng của em lại làm anh chần chừ. 
            
            " đau lòng nhất không phải vì anh đã bỏ em mà đi. "
            
            " mà là khi em nhận ra là, sau khi anh rời đi. Em chẳng thể yêu nổi ai nữa. "
Reply

24101203_mgwm

Ví dụ lỡ viết chap trong ghi chú nhm tới lúc sao chép nó để ấy qua Watt mà lỡ bấm xoá thì làm gì bây giờ=)))))))

Linh_Panwink

@24101203_mgwm hiểu cảm giác của chị rồi đó, chống đầu nhảy hiphop đi
Reply

24101203_mgwm

@Linh_Panwink lap hỏng và khi bắt đầu beta chap trên dt e mới biết nó oi doi oi cỡ nào=)))))
Reply

24101203_mgwm

Thật ra thì fic seonghyun có một bản thảo 1k1 chữ từ hồi nào r ấy nhm mình ch dám đăng=)))) tại đọc lại thấy chuông xe đạp qus

Linh_Panwink

@24101203_mgwm  sáng hôm qua em nói chị như nào nhỉ,,~ cứ làm điiii
Reply

24101203_mgwm

Nhưng nó quá cờ ring cờ rinh để đăng:)))
Reply