Closed vì bận rộn. Vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn dõi theo. Nhưng tất cả chỉ trong im lặng. Mình không muốn tiếp tục viết những dòng văn mà cảm xúc bị gượng ép nữa. Tôn trọng tình cảm của idol, tôn trọng tất cả sự lựa chọn. Suy nghĩ rằng mình rời đi hay ở lại? Nó chẳng phải là một định nghĩa hay ho gì cả. Bởi đi hay ở, cũng chỉ là một trong những lý do để người khác vịnh vào.
Những tác phẩm của mình, đã từng có ý định để nó lại góc nhỏ làm thành một lâu đài kỷ niệm đẹp đẽ. Nhưng rồi thế giới này quá rộng lớn, quá tàn nhẫn. Từng con chữ tuy có phần vụng về của mình cũng đã bị đem đi, mổ xẻ, chấp vá… đến mức nó cũng chẳng thuộc về mình nữa rồi. Mình nhìn thấy đấy, nhưng làm cái gì được đây chứ? Khi mình cũng sẽ rời khỏi đây, chỉ là sớm hay muộn. Thế nên cất gọn tất cả vào một phần góc lòng. Chính là sự “bảo vệ cuối cùng” mình dành cho tình yêu ấy. Mình muốn trân trọng những cảm xúc ấy, trận trọng cho đến giây phút cuối cùng.
Cảm ơn vì sự quan tâm, dù ai có rời đi hay ở lại cũng vậy. Chân thành, cảm ơn rất nhiều.