AntlerHead

Vốn cũng không biết nên nói gì, lại ngại than thở, vì sợ mình sẽ yếu đuối mà từ bỏ mất. Nhưng những lúc như thế này thật sự không biết phải chia sẻ với ai. Người hiểu mình nhất có lẽ là người quay lưng sớm nhất, đến nỗi thèm nhắn một cái tin hỏi dạo này như thế nào, cũng ngại, sợ rằng sẽ có tranh cãi, đến lúc rối mù lên lại không biết phải gỡ như thế nào. Thôi thì lại cứ như vậy thôi. 

PhamThiMinhChau9

@AntlerHead hi bạn mình =)))))))))))))))))))))
Reply

shinpun

Ui khổ thân gái bị con kia nó táp cho. Kệ mẹ nó đi nó như con điên ấy, yên lặng rp thôi hihi

AntlerHead

@shinpun em thấy cmt của ss mà vào đọc ko chịu đc chắc tuổi thơ nó bị đánh nhiều lắm :(
Reply

AntlerHead

@shinpun nó táp em dữ quá em buồn quá hự :(
Reply

AntlerHead

Vốn cũng không biết nên nói gì, lại ngại than thở, vì sợ mình sẽ yếu đuối mà từ bỏ mất. Nhưng những lúc như thế này thật sự không biết phải chia sẻ với ai. Người hiểu mình nhất có lẽ là người quay lưng sớm nhất, đến nỗi thèm nhắn một cái tin hỏi dạo này như thế nào, cũng ngại, sợ rằng sẽ có tranh cãi, đến lúc rối mù lên lại không biết phải gỡ như thế nào. Thôi thì lại cứ như vậy thôi. 

PhamThiMinhChau9

@AntlerHead hi bạn mình =)))))))))))))))))))))
Reply

AntlerHead

Tôi đang nghĩ đến một điều rất kinh khủng, điều mà tôi cho rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, với tôi, rằng tôi muốn bỏ viết. 
          
          thật dễ dàng với những ai xem nó là một chuyện dễ dàng, nhưng đối với tôi là một hành trình suy nghĩ không biết có nên kết thúc. tôi vẫn yêu, yêu nhiều lắm. tôi yêu cái khoảng thế giới mênh mông và các nhân vật, tôi yêu cái "tôi" kì lạ yếu đuối không nề ước mơ, nhưng tôi lại mệt, tôi thiếu một thứ mà hồi đầu mình luôn có một cách rực cháy: đam mê. tôi không còn đam mê viết nữa, tôi bắt đầu sống thực tế bằng cách yêu những con số nhiều hơn những con chữ. thứ choáng ngập đầu óc tôi mỗi buổi chiều tối chỉ còn là từ vựng tiếng, bài tập và sự mệt mỏi. đôi khi tôi hối hận vì để mọi thứ ố vàng, cũ kĩ; tôi không muốn bỏ đi, cũng không muốn giữ. nhưng tôi nghĩ tôi cần ai đó ngăn tôi, giống như tôi từng làm với ai trước đó. 
          
          tôi nhớ mọi thứ, nhưng thật buồn, tôi không còn say....

AntlerHead

@shinpun cảm ơn ss...
Reply

shinpun

@ AntlerHead  ha ha, khi chúng ta trưởng thành, trên vai đè nặng áp lực của nhiều thứ, có lẽ đó là khi tán ô ko còn đủ rộng để che cho "tôi" ngày nào nữa. Em ko hề thiếu đam mê, em chỉ tỉnh dậy sau giấc mộng dài, quay đầu đối mặt với cuộc sống thực. Có lẽ thời gian đầu sẽ khó khăn, mọi thứ vùi ép đam mê của em xuống đáy lòng, khiến em khó thở, bất lực, chán nản, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi chính thứ em ko muốn giữ lại kia lại là thứ duy nhất cứu được em. Cái "tôi" nào cũng là chính bản thân chúng ta, mà chẳng ai có thể bỏ đi chính mình cả.
Reply

AntlerHead

tôi buồn lắm thay vì các bạn đọc mấy cái chuyển ver thì chi bằng mấy bạn đọc fic của tôi xong vote thì phải hơn không? :'( #shamelesspr 

AntlerHead

@RenieYobeo trồi ui dễ thương quáaaaa
Reply

RenieYobeo

@AntlerHead hí hí ^^ truyện au hay mừ, e thích lắm í
Reply

AntlerHead

@RenieYobeo chùi ui dễ thương quá ;;v;; lâu lắm rồi mới có người ghé thăm mấy cái truyện lỗi thời của tui ;;v;; yêu bạn quáaaa
Reply

AntlerHead

"Nếu một ngày nào đó, khi thức dậy và nghĩ về ngày hôm qua, cảm thấy mất mát, bạn có khóc không? Có thể không. Nhưng tôi lại muốn khóc.

Vì đã có bắt đầu nên sẽ có kết thúc. Tôi rất sợ làm tổn thương người khác. Nhưng lại luôn bị tổn thương bởi một ai đó. Hình như nếu đã sống trong đời, thì một là bạn phải làm người ta đau, hoặc là họ sẽ làm bạn đau. Đó là điều không tránh khỏi.

Có đôi khi, bạn chấp nhận buông tay không phải vì bạn không muốn tiếp tục, mà là bạn không còn sự lựa chọn. Từ bỏ một thói quen luôn khiến bản thân hụt hẫng và mất đi một người bạn lại càng khiến mình đau lòng hơn.
          Cái thế giới trước mắt tôi có quá nhiều mâu thuẫn, ngờ vực. Mà tôi thì lại đang mù mờ trong mớ hỗn độn ấy, không biết là gì cho đúng. Chỉ biết hành động theo cảm tính, theo cách mà mình biết rằng sẽ có nhiều người hài lòng, dù tận sâu, rất sâu nơi lồng ngực bên trái, có cảm giác nhói đau. Nhưng nếu hành động theo cách khác, sẽ thấy dễ chịu hơn sao? Ngốc vẫn là ngốc mà thôi."