Yahh cô gáii, toii tới rồii đây.
Hồ Lê Thanh Tùng ngồi thu lu một góc, tay ôm tấm ảnh người con trai đã từng yêu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Đến giờ phút nhìn thấy Nguyễn Thái Sơn tay trong tay cười nói với Vũ Đức Thành, Hồ Lê Thanh Tùng vẫn không tin rằng chính người đàn ông này đã phản bội mình. Nguyễn Lâm Hoàng Phúc ngồi trên chiếc giường gần đó, bàn tay cứ thế xoa đầu cậu bé nhỏ ngồi dưới đất, lâu lâu buông tiếng thở dài.
- Này, em bị ngốc à? Còn yêu thì đâu ai rời đi.
- Anh im đi, anh chả biết gì về anh ấy cả. - Thanh Tùng như con nhím xù lông lên khi bị chạm tới người đàn ông đó.
- Được rồi, anh sai, anh không biết gì về người đàn ông em yêu cả.
Nói đoạn Nguyễn Lâm Hoàng Phúc cúi xuống, dùng hết sự ôn nhu còn sót lại sau hai năm chờ đợi mệt mỏi, vỗ về cậu bé nhỏ trong lòng. Hồ Lê Thanh Tùng đã nín được đoii chút, nhưng những tiếng nấc vẫn vang lên như xát muối vào tim Hoàng Phúc, đau đến xé lòng.
- Anh?
- Ừ anh nghe đây. Em nói đi?
- Người ta không thương em... có phải không?
- Ngoan, đừng đau lòng nữa. Tim anh cũng rất đau.