Lục Trăn thấy Tống Nghiên cầm chiếc áo sơ mi của mình, trong thư phòng bận tới bận lui, chút thì đưa nước, chút lại đưa trái cây.
Hai chân trần trụi thon dài trắng nõn lắc lư phía dưới tầm mắt, mí mắt của hắn hung hăng giật giật hai lần.
Đầu kia điện thoại nói xong một tràng dài, lại không nghe ông chủ mình trả lười, cẩn thận nói: "Lục tổng?"
Lục Trăn nhịn hơn nửa ngày mới thong thả mở miệng, thanh âm vừa trầm vừa khàn: "Tiếp tục."
Tuy nói như vậy, trong lòng đã sớm tính toán phải làm gì sau khi cúp điện thoại.
Bàn làm việc không tồi, còn chưa có thử qua.
Đang nghĩ ngợi liền xuất hiện một động tĩnh rất nhỏ.
Lục Trăn giương mắt, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên căng thẳng.
Trong tầm mắt, thiếu niên mảnh khảnh cốt cách xinh đẹp để chân trần, đi từng bước một tới trước mặt hắn.
Nhón mũi chân bước di chầm chậm, phảng phất như mỗi một bước đều dẫm lên đầu quả tim của hắn.
Hai mắt mênh mông sương mù, đuôi mắt nhếch lên, cùng với nốt ruồi nâu tinh xảo ở cuối mắt. Còn có......
Đôi tai phấn nộn trên đỉnh đầu, cái đuôi tuyết trắng xõa tung phía sau......
Thiếu niên đi đến trước mặt hắn, dừng lại.
Cắn môi, đỏ mặt, đem chiếc đuôi tuyết trắng đặt trên bàn làm việc màu đen càng phá lệ nổi bật.
Cậu nhút nhát sợ sệt mở miệng, âm cuối run rẩy, giống như một bé mèo: "Anh trai à......"
Nhìn thấy hình ảnh được chờ đợi đã lâu, yết hầu Lục Trăn lập tức thắt lại, mí mắt càng nhảy dựng lên nhiều lần.
Hắn rũ mắt, nhìn thấy chóp đuôi cách ngón tay của hắn chưa đến 10cm, cái tay khác mạnh mẽ tắt máy điện thoại.
Điện thoại bỗng chốc bị ném đi, phát ra thanh âm va chạm trên mặt đất.
Đôi mắt Lục Trăn đỏ ngầu, bàn tay to đưa về phía trước nắm lấy cái đuôi của cậu, dùng sức túm người lên bàn làm việc.
Không thể chịu đựng được nữa.
_ TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU VÌ TA MÀ TRANH GIÀNH TÌNH CẢM_