CODUAMONGTOIXOA

"Em thấy sao?"
          	
          	"Về cái gì?"
          	
          	"Em thấy biển rộng hơn hay trời rộng hơn? Sở dĩ anh hỏi vậy là vì em sẽ rời đi ấy, và em cũng không muốn điều này sẽ xảy ra khi em nhớ về anh đâu đúng không?"
          	
          	"Em thấy trời rộng hơn. Mà Rayafel này, hai vế anh nói chẳng liên quan gì ấy."
          	
          	Anh phụng phĩu gác cằm lên hàng rào tanh tanh mùi sắt trộn lẫn với mùi hăng hăng của biển cuộn vào từng lớp gió khơi tràn vào đất liền. "Anh thấy biển rộng hơn. Anh thích biển."
          	
          	Tôi lại phì cười, mà chẳng hay rằng, thực sự những điều anh nói, không phải là không có chủ đích. Nó chỉ là cá trích đỏ. Anh chỉ đang cố gắng cứu rỗi tôi mà thôi.
          	
          	
          	

CODUAMONGTOIXOA

nó có tựa đề là Cá Trích Đỏ
Reply

CODUAMONGTOIXOA

tows đăng ở đây vì chẳng thể nhớ nỗi cái plot mình vẽ ra là gì, mà cũng không nỡ phải giấu đi thứ tuyệt mĩ mình đã dệt một năm trước vì tớ quên luôn cách đan 
Reply

CODUAMONGTOIXOA

Rayafel là một thợ vẽ nổi tiếng trong vùng Iowa. Người ta không thèm quan tâm gì đến những tác phẩm cất công hàng giờ liền để hoàn thành, để rồi trưng lên viện bảo tàng, mà người ta chỉ lo bàn tán về sự mĩ mạo, gia thế và lý do đằng sau của cái chết ấy. 
          	  
          	  Tôi gặp anh lần đầu tiên là ở ngoài biển. Khi cố vùi chân vào mặt cát để cảm nhận từng hơi nóng của chúng hàng ngày hứng lấy, mặt hướng về biển, cố gắng đưa mắt nhìn ở một nơi xa xôi hơn ngoài kia
Reply

CODUAMONGTOIXOA

"Em thấy sao?"
          
          "Về cái gì?"
          
          "Em thấy biển rộng hơn hay trời rộng hơn? Sở dĩ anh hỏi vậy là vì em sẽ rời đi ấy, và em cũng không muốn điều này sẽ xảy ra khi em nhớ về anh đâu đúng không?"
          
          "Em thấy trời rộng hơn. Mà Rayafel này, hai vế anh nói chẳng liên quan gì ấy."
          
          Anh phụng phĩu gác cằm lên hàng rào tanh tanh mùi sắt trộn lẫn với mùi hăng hăng của biển cuộn vào từng lớp gió khơi tràn vào đất liền. "Anh thấy biển rộng hơn. Anh thích biển."
          
          Tôi lại phì cười, mà chẳng hay rằng, thực sự những điều anh nói, không phải là không có chủ đích. Nó chỉ là cá trích đỏ. Anh chỉ đang cố gắng cứu rỗi tôi mà thôi.
          
          
          

CODUAMONGTOIXOA

nó có tựa đề là Cá Trích Đỏ
Reply

CODUAMONGTOIXOA

tows đăng ở đây vì chẳng thể nhớ nỗi cái plot mình vẽ ra là gì, mà cũng không nỡ phải giấu đi thứ tuyệt mĩ mình đã dệt một năm trước vì tớ quên luôn cách đan 
Reply

CODUAMONGTOIXOA

Rayafel là một thợ vẽ nổi tiếng trong vùng Iowa. Người ta không thèm quan tâm gì đến những tác phẩm cất công hàng giờ liền để hoàn thành, để rồi trưng lên viện bảo tàng, mà người ta chỉ lo bàn tán về sự mĩ mạo, gia thế và lý do đằng sau của cái chết ấy. 
            
            Tôi gặp anh lần đầu tiên là ở ngoài biển. Khi cố vùi chân vào mặt cát để cảm nhận từng hơi nóng của chúng hàng ngày hứng lấy, mặt hướng về biển, cố gắng đưa mắt nhìn ở một nơi xa xôi hơn ngoài kia
Reply

CODUAMONGTOIXOA

          Chào cậu, lần nữa, và sau này, tớ vẫn sẽ lại
          Chào cậu.
          
          Hôm nay nghe bảo cậu đã khóc cho một ai đó, không phải vì người ta kể cho cậu một chuyện buồn, mà người ta tác động lên cậu bằng sự vô tư, hồn nhiên và dửng dưng. Không về mặt vật lý và cơ học, cậu vẫn khóc như thể cậu vừa làm mất món đồ chơi của mình lần nữa vậy.
          
          Có phải trước đó cậu đã bận tâm rất nhiều không, rằng tớ thấy cậu chẳng thể có nỗi một giấc ngủ tấp lự tới sáng mai- để cậu thấy rằng bình minh của mỗi ngày khác nhau nhường nào, rằng cậu có thể chào đón ngày mới bằng nhiều cảm xúc khác nhau từ buồn bã nhất cho đến vui vẻ nhất, hoặc là một ngày bình thường cậu không mang cho mình cảm xúc đặc thù gì, cậu vẫn cứ sống tiếp mà thôi.
          
          Cậu của tớ, cậu đã làm rất tốt ở mọi thứ. Sự chân thành, những nụ cười và sự vô tư lự của cậu trong mọi tình huống trước khi cậu bắt đầu nhận thức được những cảm xúc về mặt trưởng thành. Cậu tập yêu một lần nữa. Cậu vụn vỡ và mọi thứ không bao giờ có thể hoàn hảo như cậu chờ đợi, khi cậu cố ép mình trong một cái khuôn rỗng- nơi đó cậu lật bản ngã mình thành một người mới hoàn toàn. Cậu vẫn ngã, khóc, đau và khờ dại như ngày đầu cậu yêu.
          
          Người ta có bao giờ trân trọng cậu chưa? Và vì sao cậu cứ liên tục cho người ta thật nhiều cơ hội, đến cuối cùng cậu nhận lại là những cái buồn tột độ cậu chẳng ngờ mình sẽ đón nhận được. Cậu cho rằng đó là theo cảm xúc, nhưng cậu ơi, cảm xúc là một điều rất tệ trừ khi người ta yêu cậu, thì đó mới là một sự tuyệt vời đáng trân trọng mà cả đời này cậu không sao cảm nhận tường tận hết được.
          Xin cậu, hãy rời bỏ những phiền muộn không đáng có, bởi đã có tớ bên cạnh cậu, cả cuộc đời cho dù là về với đất, tớ mãi bên cậu.
          
          

rinesoo

Nha đầu ngốc của anh
Reply

CODUAMONGTOIXOA

Bảo trọng
Reply

CODUAMONGTOIXOA

Chắc nay mình quay lại viết quá. Mình có plot mà sợ triển hong hay

CODUAMONGTOIXOA

@SINHTOBONGON u chu chu, v là phải vỗ béo lên thui
Reply

SINHTOBONGON

nhớ mún hao gầy
Reply

CODUAMONGTOIXOA

@SINHTOBONGON NGÓNG CHỜ LẮM ĐÚM HONG
Reply