Thỉnh thoảng nghĩ nếu như chết đi thì cũng tốt, coi như là một sự giải thoát cho bản thân. Tại sao cuộc sống lại đối xử khắc nghiệt với người trưởng thành như vậy? Mỗi ngày đều phải giả vờ như mình đang hạnh phúc mệt mỏi thật đấy! Cuộc sống gắn liền với những người xung quanh lúc này khiến mình cảm thấy ngột ngạt quá, gia đình, người thân, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp,.... Không ít lần mình nghĩ, nếu có thể cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, tự mình đến một nơi thật xa bắt đầu một cuộc sống mới, chẳng ai biết mình là ai, mình có thể làm bất cứ chuyện gì mình thích mà không bị ai dòm ngó và bàn tán. Mình sẽ tìm kiếm một công việc mới, kết bạn với những người bạn mới, ăn thử những món ăn mới, sống vui vẻ mỗi ngày, không cần phải lấy lòng ai, không sợ mất lòng ai, không vui thì nói là không vui, mọi cảm xúc đều có thể tự nhiên biểu lộ trên khuôn mặt, chẳng cần phải giả vờ không sao trong khi mình có sao. Vào ngày nghỉ thì cả ngày chẳng cần làm gì, chỉ cần nằm dài trên giường nghe nhạc, chơi game, hôm nào không muốn đi làm thì không ép mình phải đi làm. Nhưng có lẽ cả đời này, mơ ước chỉ là ước mơ thôi...