Lui nhẹ nhàng đỡ Shu nằm nghiêng trên giường, chỉnh lại gối cho cậu thật êm.
"Xong rồi, em ngủ thêm chút đi," Lui thì thầm, sửa lại chăn phủ lên người Shu. Anh đứng dậy, định rời đi để cất đồ.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay yếu ớt bất ngờ níu lấy cổ tay Lui. Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt lờ mờ tỉnh của Shu. Cậu nhìn anh, môi khẽ động đậy, giọng thì thào: "Lui... Lui..."
Lui cúi xuống, đặt tay lên gò má Shu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu đã hạ đi chút ít. "Em cần gì à?" Anh hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Shu khẽ nuốt khan, cổ họng dường như khô rát, nhưng vẫn cố gắng nói rõ từng từ: "Ôm em, Lui... Ôm em."
Câu nói ấy khiến trái tim Lui như thắt lại. Anh không đáp lời ngay, chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Shu. "Được rồi, để anh ôm em."
Lui cẩn thận đỡ cơ thể Shu ngồi dậy, vịn lấy phần lưng yếu ớt của cậu. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo Shu vào lòng mình. Người Shu nóng bừng, hơi thở cậu phả nhẹ lên cổ Lui.
Shu gục đầu vào hõm vai Lui, hơi khẽ ho vài tiếng, như cố xua đi sự mệt mỏi còn sót lại. Lui giữ chặt cậu trong vòng tay, một tay đỡ lưng, tay kia vỗ nhẹ lên vai cậu như để trấn an.
"Anh đây, cứ ngủ đi," Lui nói nhỏ, giọng trầm thấp như một lời ru.
Shu dường như đã an tâm, đầu gục vào vai anh, cơ thể dần thả lỏng trong lòng Lui. Cậu chìm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn hơn, nhưng vẫn giữ chặt vạt áo Lui như sợ buông ra sẽ mất đi sự an toàn này.