00:31, 14/01/24
Ai quen mình trong vòng 2 năm trở lại đây hầu hết sẽ biết,
Trong lòng mình có một ánh trăng ngà, cũng là một nốt chu sa,
Là người hàng đêm mình mơ tới, là người cả đời này mình nuối tiếc, là người vĩnh viễn mình không thể quên được.
Mình không biết liệu sau này có ai thay thế vị trí ấy không, nhưng hiện tại, người ấy vẫn là tín ngưỡng xinh đẹp nhất mà mình từng theo đuổi. Mình thích anh ấy nhiều khôn xiết, chấp niệm của mình về anh ấy lớn đến mức dù cho anh ấy quay trở lại, mình vẫn sẵn sàng bước theo vết xe đổ.
Mình nói là mình đã move on, nhưng thực sự mình vẫn giữ một chỗ trống trong trái tim, phòng trường hợp anh ấy muốn quay đầu. Chỉ cần là anh ấy, mình nghĩ mình sẽ luôn sẵn sàng đứng đợi.
Nghe buồn cười nhỉ, bởi vì mình thích anh ấy nhiều như vậy, nhưng mình vẫn nhận thức được anh ấy không coi mình là cái gì cả, mình đối với anh ấy không có sức nặng, thậm chí nếu nói rõ hơn một chút, mình từng là nơi để anh ấy chơi đùa sau những triền miên mệt mỏi của cuộc sống ngoài kia. Mình cũng thấy rất buồn cười, sở dĩ mình nhận thức được điều đó nhưng mình vẫn luôn mong ngóng anh ấy quay trở lại, chấp nhận việc trở thành món đồ chơi tuỳ thích của anh ấy.
Người mình thích nhiều như vậy, cả đời này, có lẽ mãi mãi cũng không để mình bước vào cuộc sống của người ấy một lần nữa.