"Em đã nhiều lần chính tay mình tận diệt cả vương triều đỏ, cũng chính mình đánh gãy khát khao của anh về chiếc cup LCK. Nhưng sau đó em nhận ra rằng, Jeong Jihoon vậy mà lại yêu anh, vì anh mà yêu cả vương triều đỏ. Thật trớ trêu thay, hình như anh không còn muốn nắm lấy tay em nữa. Anh nói xem, cái giá phải trả này có phải quá đắt rồi không?"
Lee Sanghyeok cuối cùng cũng chịu ngước lên đối mặt với Jeong Jihoon. Đuôi mắt anh nhẹ giãn ra, con ngươi đen láy tựa như vết nứt loang lổ khắp một góc khiến cậu càng nhìn càng lạc lõng trong thế giới của anh. Vốn dĩ ngày trước giữa hai người không có như thế, Lee Sanghyeok sẽ dịu dàng nhìn cậu, đáy mắt lộ rõ sủng nịnh vuốt ve tâm tình cậu. Nhưng bây giờ Jihoon không có cảm giác mình tồn tại trong thế giới quan của anh nữa. Bọn họ là tuyển thủ ở hai mặt chiến tuyến, vô vàn lần đối mặt tàn sát lẫn nhau trên đấu trường. Kể cả lúc chiến thắng nằm trong lòng bàn tay thì trái tim cậu bị khuyết mất một mảng. Lee Sanghyeok lúc đó đối với cậu có quan trọng hay không, cậu đã nghĩ mãi. Sau này lúc nhìn lại phía anh, cậu tự hỏi bản thân rằng có phải đã vụt mất anh rồi hay không?
Jeong Jihoon là một thiếu niên kiêu ngạo, tính cách rụt rè, bản tính có chút không nói nên lời. Lúc đó Lee Sanghyeok không ngại khó, mỗi giây mỗi phút đều ân cần chi phối tiêu cực ở cậu. Jeong Jihoon ấy vậy mà thản nhiên xem nó là một thói quen cất vào trong lòng.