Dienngucti

Em chói mắt nhất.
          	
          	Mùa xuân với gió chen vào giữa trang sách.
          	
          	Hoàng hôn mùa hè bay bổng hương cỏ hoa.
          	
          	Ánh trăng trời thu dừng dưới ánh đèn đường.
          	
          	Tuyết mịn mùa đông gõ nhẹ ô cửa sổ.
          	
          	Sau khi gặp em rồi, phong hoa tuyết nguyệt cũng ảm đạm tối tăm.

Dienngucti

Em chói mắt nhất.
          
          Mùa xuân với gió chen vào giữa trang sách.
          
          Hoàng hôn mùa hè bay bổng hương cỏ hoa.
          
          Ánh trăng trời thu dừng dưới ánh đèn đường.
          
          Tuyết mịn mùa đông gõ nhẹ ô cửa sổ.
          
          Sau khi gặp em rồi, phong hoa tuyết nguyệt cũng ảm đạm tối tăm.

Dienngucti

Thịnh suy vinh nhục, vì người mà bắt đầu.
          
          Cẩm tú tiền đồ, cũng vì người mà kết thúc.
          
          *
          
          Nhiệt huyết phủi đầy bụi lại sôi trào
          
          Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh
          
          Cốt nhục bắt đầu chia lìa
          
          Lời khóc than trong trời đất thắp lên gió lửa.
          
          Vinh quang gắn liền với chiến trường
          
          Màu máu trôi nổi trong màn đêm nuốt chửng lòng người.
          
          Cho dù có giữ vững ra sao
          
          Khi rơi vào tuyệt vọng, tội ác sẽ đốt cháy lương thiện
          
          Con thú tà ác ngủ say bừng tỉnh
          
          Chém giết rung trời, oan hồn gào thét quyết tuyệt.
          
          Niềm tin chiếu rọi con đường phía trước.
          
          Cùng nắm tay bước qua loạn thế
          
          Kề vai chiến đấu cùng vinh cùng nhục
          
          Người đạp ánh sáng mà đi
          
          Phá tan đêm đen
          
          Đập vỡ gông xiềng
          
          Ánh sáng hóa thành la bàn dẫn lối
          
          Người ngược gió mà tới
          
          Phá tan sương mù
          
          Đập vỡ nhà giam
          
          Tướng soái xoay ngược ván cờ
          
          Lưỡi dao phá hủy con người, đạp lên xương trắng mà xông lên
          
          Ánh sáng linh hồn rung lên thành khúc tráng ca trên chiến hạm
          
          Diệt thiên quân vạn mã, nhiệt huyết sôi sục vì vinh quang.
          
          Phá vòng vây kín mít, bạn bè cùng nâng ly rượu cay nồng vì quang vinh
          
          Bóng đao ảnh kiếm, chính tà cách nhau hai bờ Ngân hà.
          
          Chiến giáp bọc thây xếp đầy đường chân trời.
          
          Người đạp ánh sáng mà đi
          
          Phá tan đêm đen
          
          Đập vỡ gông xiềng
          
          Ánh sáng hóa thành la bàn dẫn lối
          
          Người ngược gió mà tới
          
          Phá tan sương mù
          
          Đập vỡ nhà giam
          
          Tướng soái xoay ngược ván cờ
          
          Chìm nổi trong trời đất, liều chết giao tranh một trận
          
          Xác chết rải đầy Ngân hà
          
          Mộ vô danh lặng lẽ nhìn về phương xa, vĩnh viễn nằm lại nơi này
          
          Năm tháng truy điệu vong linh lang thang nơi trời Nam đất Bắc
          
          Chiến tranh chưa từng nghỉ, ân oán chưa từng phân
          
          Ở trên Ngân hà, người là chúa tể
          
          *
          
          Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn
          
          Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời
          
          Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục
          
          
                     TINH TẾ CA - Boss là nữ phụ
          
          

Dienngucti

Thần không có tín ngưỡng của con dân thì không còn là thần, tượng Phật không có nhang đèn cung phụng thì cũng chỉ là bức tượng được con người làm ra. Nếu xua đuổi A Cẩm của hắn, hắn sẽ trục xuất toàn bộ chùa miếu ra khỏi Cửu Châu, từ nay về sau, trên quốc thổ Đại Khâu không còn chùa, cũng chẳng còn tăng nữa.
          
          Cố Sâm - Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Dienngucti

Tiêu đề: “Đông giá”
          
          Tôi đi qua sao trời và xuân hạ thu, ở điểm cuối nhìn thấy đông
          
          Rét lạnh tô điểm mặt ngoài
          
          Tặng tôi đóa hoa đông giá
          
          Ngân Hà đêm khuya
          
          Tôi vừa tới gần
          
          Trong lồng ngực ấy ấp ủ hương thơm nồng
          
          Tác giả: Tinh Phỉ

Dienngucti

Hỏi thế nhân, biết bao phong lưu, hồng trần trăn trở bao lần.
          
          Đã nói, ngưỡng mộ nhiều năm, một sớm sai lầm.
          
          Nhân gian đã không còn Chính Dương, chẳng còn tiếng xào xạc trong thu.
          
          Bao chuyện cũ qua, xuân sơn gửi hận vào Tây Phong.
          
          Sao biết hắn, đêm xuân sau mành, hư tình thế gian, đôi tay phiên vân phúc vũ.
          
          Cũng không thắng được, lời nói thế nhân.
          
          Gặp lại thế nhân, thiên sơn phủ mây, muốn mà còn chối.
          
          Mới bảo, tình cảm bảy năm, phiến lá che khuất.
          
          Thả cá cầu duyên, có mấy ai tài băng tiễn tuyết.
          
          Cố nhân trước vực từ cố nhân, Đông Phong có từng tạ Đông Phong.
          
          Hắn ôm mối tình, nước thu như không, trước kia vỡ mộng, đau khổ trôi qua.
          
          Khi gặp lại, nói mừng quân đã về

Dienngucti

Còn nhớ không, khi ấy thần dạy Người tập viết, tên của mình Người không chịu học, Người muốn học hai chữ giang sơn đầu tiên.
          
          Khi đó giang sơn đối với Người là điều cấm kị, còn hiện giờ giang sơn đã ở dưới ngự bút của Người, nhưng ngược lại, tên của Người đã trở thành cấm kị.
          
                                      Đương Niên Ly Tao.

Dienngucti

Nhất mộng giang nam, Tần Hoài lưỡng ngạn, lạc hoa mãn thiên;
          
          Mệnh lý nhân duyến, nhược thủy tam thiên, thử sinh duy niệm;
          
          Tứ canh thiên hàn, ngũ canh khiển quyển, lục dục thất tình tham hoan hồng trướng noãn.
          
          Do ký đương niên tây bắc khởi lang yên;
          
          Bát phương phong vũ, cửu huyền cầm đoạn, thập diện mai phục nhiễu tâm loạn;
          
          Bách bàn tình, thiên bàn niệm, chích nguyện dữ quân huề thủ tịnh kiên;
          
          Thưởng hoa khai hoa lạc, khán vạn lý hà sơn.
          
          Giang Nam một giấc mộng, bên hai bờ Tần Hoài, hoa rơi đầy trời;
          
          Nhân duyên trong đời, dẫu sông có ba ngàn nguồn, cuộc đời này duy niệm;
          
          Canh bốn trời giá rét, canh năm luyến lưu, lục dục thất tình tham hoan hồng trướng ấm.
          
          Nhớ năm đó Tây Bắc khởi phong ba;
          
          Bát phương bão táp, cửu huyền cầm đứt đoạn, thập diện mai phục khiến tâm loạn;
          
          Ngàn vạn tình, muôn vạn niệm, chỉ nguyện cùng người dắt tay sóng vai;
          
          Ngắm hoa nở hoa tàn, nhìn vạn dặm non sông.