Bạn nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng quan sát mình cùng vô vàn hoài nghi: "Chị tìm ra ước mơ, ngành học phù hợp với bản thân chưa? Chị... có đang hạnh phúc không?".
Mình đáp lại bạn bằng ánh mắt đầy nuông chiều, thậm chí còn cong cong như đang cười: "Không hẳn ước mơ, nhưng chị cảm giác mình sẽ tốt hơn với ngành học đã chọn. Nhớ lời chị nhé, sau này, em sẽ gặp nhiều thử thách cuộc đời hơn; nhưng em rất giỏi, em sẽ vượt qua thôi."
Bạn kể mình nghe bạn có cú bùng nổ follow trên nền tảng viết truyện, tăng chóng mặt hơn bạn nghĩ. Mình chu môi, ngọt ngào bảo bạn số lượng nên đi kèm chất lượng, hãy tiếp tục trau dồi bản thân và con chữ.
Mãi mê trò chuyện thì cũng đến giờ về, bạn để lại tiền phần nước bạn chọn, tranh thủ ra sớm kẻo mẹ đợi. Trước khi đi, bạn cứng nhắc, khó khăn để nói lời trong lòng: "Chị trông rất hạnh phúc, nhưng ánh mắt chị lại buồn. Chị đừng sợ gì cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Mình đưa lại phần tiền của bạn, nói rằng bản thân đã thanh toán cho cả hai, xem như chút quà mình tặng bạn. Đối diện bạn, ánh mắt mình càng thêm linh động: "Cứ việc bộc lộ cảm xúc của bản thân. Khi đã đối mặt với tất cả gian khó, em sẽ thấy cuộc đời đẹp thế nào. Còn nữa-- đừng từ bỏ thế giới này."
Bạn chào tạm biệt và ra về. Mình ngồi lại quán thêm khá lâu, chậm rãi suy nghĩ về suốt những năm đã qua.
Mình và bạn quá khác nhau.
Bạn là bạn của thuần túy nhất, còn mình là bạn đã trải qua mài giũa đến nghẹn lòng.
Chúng ta khác nhau, nhưng chúng ta lại giống nhau ở sự khát khao mãnh liệt cơ hội. Chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi, mình và bạn đến nhất định nắm chặt đến cùng.
Dù thế nào đi nữa, mình vẫn tin mình và bạn đều sẽ hạnh phúc, kể cả khi đau khổ nhất.