DuongPhongTu

Trong tim tôi có một chàng trai. 
          	
          	Cậu ấy vừa là giới hạn, vừa là chấp niệm và là cả ngoại lệ.
          	
          	Dù có bên nhau được hay không, đời này cậu ấy vẫn luôn có được vị trí mà không ai có thể tranh giành.
          	
          	Cậu ấy là tấm gương phản chiếu sự chân thành và dịu dàng tuyệt đối của tôi, và tôi cũng chỉ dành riêng nó cho chàng trai nhỏ ấy.
          	
          	Bởi vì năm tháng đó, tôi thật sự đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. 
          	
          	Tôi vì một lời nói của cậu ấy mà điên đảo, vì một dáng hình của cậu mà vương vấn gần mười năm. 
          	
          	Cậu ấy là người từng khiến tôi không dám nhớ nhưng cũng chẳng thể quên. 
          	
          	Còn hiện tại, cậu ấy đơn giản chính là người tôi yêu. 
          	
          	Dù thế giới này tồi tệ với tôi ra sao, chỉ cần nghĩ đến cậu ấy (người đã ngắt kết nối từ rất lâu); tôi vẫn có thể mỉm cười vui vẻ và bước tiếp. 
          	
          	Sự tồn tại của cậu ấy xoa dịu trái tim và linh hồn tôi, như một dòng suối mát nơi thượng nguồn đổ về sa mạc cằn cỗi.
          	
          	Mượn lời bài hát gửi đến cậu ấy - người đã quay lưng rời đi và có thể sẽ không bao giờ trở lại: “Không yêu thêm một ai, nếu mai sau người đó không phải em.”
          	
          	Gửi anh, chàng trai nhỏ của tôi.
          	
          	@Dan_kyoyaki0718

DuongPhongTu

Trong tim tôi có một chàng trai. 
          
          Cậu ấy vừa là giới hạn, vừa là chấp niệm và là cả ngoại lệ.
          
          Dù có bên nhau được hay không, đời này cậu ấy vẫn luôn có được vị trí mà không ai có thể tranh giành.
          
          Cậu ấy là tấm gương phản chiếu sự chân thành và dịu dàng tuyệt đối của tôi, và tôi cũng chỉ dành riêng nó cho chàng trai nhỏ ấy.
          
          Bởi vì năm tháng đó, tôi thật sự đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. 
          
          Tôi vì một lời nói của cậu ấy mà điên đảo, vì một dáng hình của cậu mà vương vấn gần mười năm. 
          
          Cậu ấy là người từng khiến tôi không dám nhớ nhưng cũng chẳng thể quên. 
          
          Còn hiện tại, cậu ấy đơn giản chính là người tôi yêu. 
          
          Dù thế giới này tồi tệ với tôi ra sao, chỉ cần nghĩ đến cậu ấy (người đã ngắt kết nối từ rất lâu); tôi vẫn có thể mỉm cười vui vẻ và bước tiếp. 
          
          Sự tồn tại của cậu ấy xoa dịu trái tim và linh hồn tôi, như một dòng suối mát nơi thượng nguồn đổ về sa mạc cằn cỗi.
          
          Mượn lời bài hát gửi đến cậu ấy - người đã quay lưng rời đi và có thể sẽ không bao giờ trở lại: “Không yêu thêm một ai, nếu mai sau người đó không phải em.”
          
          Gửi anh, chàng trai nhỏ của tôi.
          
          @Dan_kyoyaki0718

DuongPhongTu

Ừm, tui cũng cỡ cỡ Hạ Triêu rồi đó, giờ điều duy nhất tui cần là một người giống Tạ Du!!!!!!

DuongPhongTu

Như vậy đủ chưa!!!!!!! Mau mang Tạ Du đến cho tui!!!!!
Reply

DuongPhongTu

Còn cái nết tui với Hạ Triêu.... tưởng song sinh không đó=)))
Reply

DuongPhongTu

Học hành thì luôn hạng nhì lớp, đạt vô số giải Quận, giải Thành phố nhiều đến mức nhà không còn chỗ để. Hoạt động thanh niên ở phường thì giấy khen nhiều không liệt kê nổi.
Reply

DuongPhongTu

Trộm vía mọi người thấy sau giai đoạn stress, tiêu cực và cưỡng ép bản thân phải sống lạc quan á. Giờ mọi người thấy mình vô tri mà lại sống thanh thản rõ ràng luôn (hong hề gượng ép).
          
          Awww, chắc mình học được bài học vũ trụ gửi gắm từ cấp 2 đến giờ (dốt quá học mãi hong xong) nên có lẽ vũ trụ đang dần yêu thương mình chăng?

DuongPhongTu

Top 3 anh chồng duy nhất của mình=)))
          
          Yeaa, coi anime từ bé xíu, cày cả trăm bộ nhưng chỉ có duy nhất 3 anh chồng thoi.
          

DuongPhongTu

Thêm câu trả lời nhỏ xíu nhen. Mình có ship cp á, nên câu hỏi sẽ là: 
            Vì ai - Thương ai?
            
            1. Vì thích Erza, cô ấy quá mạnh mẽ trước mọi biến cố cuộc đời, cô ấy xinh đẹp và dám "quậy phá" hệt con trai (kiểu Jerza phản ánh cuộc đời mình luôn á, càng lớn tính mình càng giống Erza và gu người yêu lại giống Jellal) - Vì cô ấy mình mới để ý Jellal, để ý xong mới phát hiện anh ấy quá cuốn hút.
            
            2. Vì thích Laxus (lý do kể trên) - nên dần dần mê cả Mirajane, chị này tính cũng ngang ngửa Erza chỉ là lớn lên thì có phần nào dịu lại (mẫu hình tượng mình đang hướng đến để dùng trong xã giao). Chị ấy đảm đang, xinh đẹp, đáng tin cực kỳ.
            
            3. Vì Deku, một người chưa từng từ bỏ ước mơ, luôn nỗ lực dù có thể mất mạng vì lý tưởng sống của bản thân. Thậm chí trước những điều tồi tệ nhất, cậu ấy vẫn chưa bao giờ bị lung lay ý chính - Vì Deku rất thương Kacchan, nên mình thương luôn cả cậu ấy. Thương Kacchan mới để ý cậu ấy nhiều, để ý cậu ấy nhiều mới dần dần mê cậu ấy.
Reply

DuongPhongTu

Tổng quan lại điểm chung của 3 anh: nói được (hoặc không cần nói) thì làm được, siêu giỏi, siêu mạnh, đặc biệt nhất - MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRƯỞNG THÀNH CÓ THỂ AN TÂM DỰA VÀO!!!!!
            
            Manifest có anh chồng giống Jellal, Laxus hoặc Katsuki. Ê thôi giống luôn 3 ảnh càng tốt=))))
Reply

DuongPhongTu

Tổng quan lại điểm chung của 3 anh: nói được (hoặc không cần nói) thì làm được, siêu giỏi, siêu mạnh, đặc biệt nhất - MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRƯỞNG THÀNH CÓ THỂ AN TÂM DỰA VÀO!!!!!
            
            Manifest có anh chồng giống Jellal, Laxus hoặc Katsuki. Ê thôi giống luôn 3 ảnh càng tốt=))))
Reply

DuongPhongTu

Hôm sau mình lại có hẹn với bạn nhỏ 17 tuổi.
          
          Bạn đến đúng giờ, mặc quần ngắn cùng áo thun cổ tròn đã sờn màu. Mình đến trễ 15 phút, mặc quần tây đen dài đến mắc cá chân, áo cổ vuông đậm màu ôn gọn cơ thể và ngực.
          
          Bạn xõa tóc, mái tóc dài mượt đã hơn nửa eo. Mình nghiêng đầu, để lộ mái tóc cũng dài hệt bạn, nhưng mình nhanh chóng thắt bím hoặc búi lên.
          
          Bạn để mặt mộc cùng ít son không phù hợp màu da. Mình hơn bạn ở chút kem chống nắng trên mặt, chỉ là mình đã chọn loại son phù hợp với mình.
          
          Bạn gọi món rẻ nhất menu, dường như bạn đã quen với điều này. Mình thì gọi món quen, không muốn đổi sang thử loại mới.
          
          Bạn kể mình nghe bạn vui thế nào ở lớp 11. Mình chống cằm chuyên chú nghe bạn kể, rồi mình dặn bạn đừng đặt nhiều tình cảm vào điều gì cả, cứ vì bản thân thôi.
          
          Bạn cho mình xem bạn đạt được vô vàn thành tích thế nào. Mình khen bạn giỏi, hãy giữ vững phong độ đấy, đừng để điều gì khiến bạn nản lòng.
          
          Bạn nói bạn đã không viết truyện thời gian dài rồi, bạn sợ chính bạn đã bị tuột dốc. Mình khuyên bạn cứ thử viết lại xem, khi thời điểm đến, tài năng sẽ trổ hoa.
          
          Bạn chưa xác định được ước mơ và ngành học. Mình gõ trán bạn, nói bạn cứ nỗ lực thôi, mọi chuyện xảy ra ông trời đều tự có an bài.
          
          Bạn khoe bạn làm nhiều việc nhà hơn, dành thời gian cho gia đình và ít tranh cãi với ba mẹ. Mình xoa đầu bạn, dặn dò dù sau này vất vả gánh vác thế nào đi nữa hãy cứ giữ vững thái độ này, bạn sẽ thu xếp ổn thỏa được thôi.
          
          Bạn hỏi mình đã quên được chàng trai năm 2018 chưa. Mình mỉm cười, không trả lời bạn.
          

DuongPhongTu

Bạn lại tiếp tục hỏi mình tương lai đáng mong chờ không. Mình trả lời một chữ "Đáng" dù đồng nghĩa áp lực và căng thẳng sẽ càng tăng thêm, nhưng đáng lao vào.
            
            Bạn nhìn mình không chớp mắt, khen mình trông nữ tính và dịu dàng quá. Mình cười ngượng, không dám kể bạn nghe mức độ "điên" của bản thân đã tăng vọt vì bị áp lực chèn ép (cả nghĩa tích cực và tiêu cực).
            
            Bạn nhún vai, bảo bản thân không thích cái năng lượng trẻ con của chính mình. Mình lại bĩu môi, khẳng định với bạn đó là năng lượng đẹp nhất và rực rỡ nhất mình đang tìm lại.
            
            Bạn cẩn thận nhắc đến chứng overthinking của mình có cải thiện tốt hơn không. Mình lặng người, lắc đầu, và không nói bạn biết nó ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
            
            Thấy mình như thế, bạn im, lát lâu sau mới hỏi-- mình đã hạnh phúc chưa. Mình mỉm cười bảo có, mình hạnh phúc và biết ơn cuộc đời, dù là quả ngọt hay quả đắng.
            
            Đến lúc về, bạn chờ mình cùng về vì bạn đã tự chạy xe và có thể làm chủ thời gian. Mình lắc đầu, khuyên bạn nên về sớm, đừng để ai kéo chậm bước chân bạn.
            
            Tụi mình tạm biệt nhau, bạn nhìn mình bằng sự mong chờ, mình nhìn bạn bằng sự hoài niệm.
            
            Đối với mình, mình của tuổi 17 chính là mình hạnh phúc nhất, rực rỡ nhất và đẹp nhất.
            
            Tạm biệt bản thân tuổi 17.
            
Reply

DuongPhongTu

Hôm nay mình có hẹn với một bạn nhỏ 13 tuổi.
          
          Bạn nhờ mẹ chở đến, đến sớm tận 30 phút chờ mình mà chẳng than vãn. Mình chạy xe máy, tới trễ 15 phút vì ngủ dậy muộn do kiệt sức.
          
          Bạn nhìn menu, ngại ngùng gọi món rẻ nhất dù bạn chẳng thích nó. Mình nhìn qua rồi lập tức chọn món mình thường dùng ở quán.
          
          Tự giới thiệu về nhau, bạn bảo bạn chỉ có 1 giải khuyến khích thành phố ít ỏi, nhưng bạn khao khát nhiều hơn thế. Mình mỉm cười, khẳng định bạn ấy sẽ làm được, thậm chí còn vượt qua cả mong ước của bạn ấy.
          
          Bạn nói bạn khi ở nhà luôn cảm thấy buồn tủi và ấm ức, có quá nhiều áp lực đè lên bạn. Mình xoa đầu bạn, bảo rằng khi bạn thành công chứng minh năng lực bản thân, ba mẹ sẽ yên tâm, mọi chuyện sẽ khác.
          
          Bạn chững người, bạn nói với mình bạn không thật sự có bạn, liệu sẽ người chấp nhận tốt với bạn vô điều kiện không. Mình bảo có, tuy không quá đông, nhưng họ thật sự yêu thương và sẵn sàng bảo vệ bạn--- bạn không một mình nữa.
          
          Bạn lại ấp úng hỏi mình về chị Nhi - bạch nguyệt quang của bạn. Mình cụp mắt, mình không nói chị ấy đã "sa ngã" thế nào; mình khuyên bạn hãy giữ lại trong lòng hình ảnh đẹp nhất của mối tình đơn phương đấy.
          
          Bạn im lặng gật đầu, sau đấy kiên định hỏi liệu tương lai bạn có gặp K ở ngoài đời và cả hai còn bên nhau không. Mình khựng người, nói với bạn mọi chuyện trên đời đều có duyên số; còn duyên thì ở, hết duyên thì đi.

DuongPhongTu

Bạn nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng quan sát mình cùng vô vàn hoài nghi: "Chị tìm ra ước mơ, ngành học phù hợp với bản thân chưa? Chị... có đang hạnh phúc không?". 
            
            Mình đáp lại bạn bằng ánh mắt đầy nuông chiều, thậm chí còn cong cong như đang cười: "Không hẳn ước mơ, nhưng chị cảm giác mình sẽ tốt hơn với ngành học đã chọn. Nhớ lời chị nhé, sau này, em sẽ gặp nhiều thử thách cuộc đời hơn; nhưng em rất giỏi, em sẽ vượt qua thôi."
            
            Bạn kể mình nghe bạn có cú bùng nổ follow trên nền tảng viết truyện, tăng chóng mặt hơn bạn nghĩ. Mình chu môi, ngọt ngào bảo bạn số lượng nên đi kèm chất lượng, hãy tiếp tục trau dồi bản thân và con chữ. 
            
            Mãi mê trò chuyện thì cũng đến giờ về, bạn để lại tiền phần nước bạn chọn, tranh thủ ra sớm kẻo mẹ đợi. Trước khi đi, bạn cứng nhắc, khó khăn để nói lời trong lòng: "Chị trông rất hạnh phúc, nhưng ánh mắt chị lại buồn. Chị đừng sợ gì cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
            
            Mình đưa lại phần tiền của bạn, nói rằng bản thân đã thanh toán cho cả hai, xem như chút quà mình tặng bạn. Đối diện bạn, ánh mắt mình càng thêm linh động: "Cứ việc bộc lộ cảm xúc của bản thân. Khi đã đối mặt với tất cả gian khó, em sẽ thấy cuộc đời đẹp thế nào. Còn nữa-- đừng từ bỏ thế giới này."
            
            Bạn chào tạm biệt và ra về. Mình ngồi lại quán thêm khá lâu, chậm rãi suy nghĩ về suốt những năm đã qua.
            
            Mình và bạn quá khác nhau.
            
            Bạn là bạn của thuần túy nhất, còn mình là bạn đã trải qua mài giũa đến nghẹn lòng.
            
            Chúng ta khác nhau, nhưng chúng ta lại giống nhau ở sự khát khao mãnh liệt cơ hội. Chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi, mình và bạn đến nhất định nắm chặt đến cùng.
            
            Dù thế nào đi nữa, mình vẫn tin mình và bạn đều sẽ hạnh phúc, kể cả khi đau khổ nhất.
Reply

DuongPhongTu

@Satou_Eri  ehe tớ cũng yêu cậu
Reply