này, tôi còn thích cậu không?
tôi thấy cậu đi với bạn ấy hai lần rồi (có thể là ba, nếu hôm đó tôi bước qua cái sảnh đó)
tôi mong cách tôi yêu cậu cũng sẽ là cách tôi quên cậu; nhanh và sâu đậm.
tôi mong tôi không chìm sâu vào cậu nữa, tôi mong tôi không còn để tâm tới cậu nữa. vì tôi biết nếu cậu thành thì tôi sẽ khóc thật lớn như một đứa trẻ. tôi khóc thật đấy. tôi sợ mình sẽ không kìm nỗi rồi chạy về nhà nằm khóc tới tối rồi trách cậu tại sao lại không nhận ra tình cảm của tôi.
ngay từ đầu tôi đã không màn chủ động. cho nên nếu trách cậu thì trông tôi tồi quá, cái tôi của tôi vẫn cao hơn cậu mấy bật. nhưng tôi thề không phải vì cái tôi của tôi quá lớn mà tôi không dám bày tỏ, chỉ là tôi quá rụt rè để cân nhắc bước vào thế giới của cậu thôi.
tôi đâu có chua sẻ cuộc sống của tôi cho cậu được, cho nên cậu cũng không có quyền chia sẻ với tôi.
một ngày nào đó tôi thức dậy và tôi thấy cậu sẽ giống như bao thiếu nữ khác trong trường, tôi sẽ thật sự thắc mắc với bản thân tại sao lại thích một người như bao người như cậu— bình thường như thế tôi sẽ cười xoà rồi nhẫm trong đầu vì cậu là thiếu nữ có nụ cười dễ thương nhất mà tôi đã gặp trong đời. ở cương vị khác, khi không còn thấy cậu có nụ cười xinh nhất nữa, tôi sẽ tự cười nhạo bản thân vì cảm thấy mẫu người lý tưởng của mình quá khác biệt.
tôi sẽ xoá được mọi vết tích của cậu ra khỏi đầu tôi thôi. bông hoa tên cậu để gần nấy năm trời, màn hình khoá, focus sinh nhật cậu, highlight liên quan tới cậu.
ấy mà đâu đó có nhiều thứ tôi cũng không quên được, sinh nhật cậu, ấy thế lại là mấy cái số trong thẻ ngân hàng của tôi.
thôi thì tôi sẽ xem cậu đã bước qua đời tôi, cho tôi một bước ngoặc mới— lần đầu biết yêu của tôi.
cuối cùng cậu chỉ là người đã bước qua đời tôi.