Năm nay mình mất hơi nhiều người. Có người thân, có người là người mình quý. Người thân còn lại xung quanh mình thì ngày càng tệ hại. Người ta làm mình ước gì mình chưa từng được sinh ra. Trước đây lúc ổn, mình đi lòng vòng xem tarot, tư vấn cho nhiều người. Mọi người hay hỏi mình sao mình chưa lớn lắm mà tư vấn được nhiều chuyện vậy, thì, mình là trái cây chín ép mà.
Không có vẻ vang gì đâu. Bây giờ còn đỡ, chứ ngày xưa, tâm trí mình được nhào nặn biến dạng tới mức nhân vật của mình phải chết hết. Kiểu như, chết là cách giải thoát duy nhất. Giờ thì nhiều khi mình cũng còn mang tâm lý đó, nhưng mình sợ sương sương, mình chết rồi thì đống ideas bỏ cho ai đây.
Nhưng mà (again nhưng mà), mấy ngày này mình "chìm" kinh khủng. Kể cả peer pressure cũng không có nổi. Mất định hướng, hoang mang nghề nghiệp gì cũng không. Mình chỉ tự hỏi tại sao mình phải sống trên đời. (Chuyện hiện sinh người trẻ mình nói riết thành xàm, thành chán. Thật ra vô tình câu hỏi của mình bị trùng với hiện sinh mà mọi người đang hỏi, chứ mình không cố ý stick vào nó.) Mình không hiểu sao mình lại phải trưởng thành trong môi trường như vậy. Và thậm chí là khi trưởng thành rồi, cái toxic của môi trường mỗi lúc một rõ trong mắt mình.
Mình không phải kiểu tim thủy tinh đâu, cũng sương sương thôi. Nhưng mấy chuyện dạo này (thật ra đã từ nhỏ rồi) làm mình không thở nổi. Lỡ ngày nào mình có chec thật, hi vọng chị mình mò được cái Wattpad này để hiểu, chứ mình không trông cậy gì ở người khác.