Mình đăng âm thầm cho zui, để đánh dấu sự thay đổi của bản thân chứ hông có ý ca cẩm gì hết. Nếu ai theo dõi mình từ xưa lơ xưa lắc, chắc bạn sẽ nhận ra mình tích cực hơn trước đây nhiều. Giả vờ cũng được, Tây hay có câu Fake it till make it mà. Ít ra mỗi lần tự nhủ như vầy mình thấy mình khôn lớn hơn. Mình biết mình có thể làm chỗ dựa cho bản thân, là người bạn đồng hành tốt nhất, là khán giả, độc giả, thính giả chuyên tâm, trung thành nhất của mình. Nên chuyện có là tâm điểm hay không và ở môi trường cộng đồng có hào quang gì hay không, có còn quan trọng đâu nhỉ? Khi yên lặng và tĩnh tại, mình vẫn hài lòng.
Nhiều khi mình buồn chỉ để nhận ra vị trí thực sự của mình ở đâu, mình hợp với môi trường nào, công việc nào và bộ lạc của mình gồm những ai. Chị mình hay rủ mình đi làm ở bộ phận thu mua trong xí nghiệp với chị, mình nhận ra mình không hợp nên từ chối ngay từ đầu. Không hợp vì phải giao tiếp nhiều, nói nhiều quá. Mình thích nói những thứ mình sắp xếp và nghĩ sẵn, cũng như cách mình viết. Cứ bục mặt chửi lộn với kho và kế hoạch rồi hối đơn đối tác thì mình thà chệc cho rồi.
Vậy mà t dám học phiên dịch các m ạ :) thật ra t thấy ngành là Biên phiên dịch nên t nghĩ chú trọng biên dịch á, nhưng không. Học phiên dịch chếc lên chếc xuống, giờ t vẫn làm dịch viết, viết, im lặng, ngồi một chỗ