Gardenia_Augusta

T ovtk dữ quá, lâu lâu quay lại đăng sản phẩm viết thì ovtk gấp 10 :((( 

Gardenia_Augusta

@huongduongvang198  tui bị xúc động á ;-; cảm ơn bà nhiều nhiềuuuuuuu
Reply

huongduongvang198

Bump cho một tim ủng hộ nà, bà là tác giả truyện Việt duy nhất t follow vì chỉ văn của bà mới đả động được người hiếm khi đọc truyện Việt như t á
Reply

Gardenia_Augusta

T ovtk dữ quá, lâu lâu quay lại đăng sản phẩm viết thì ovtk gấp 10 :((( 

Gardenia_Augusta

@huongduongvang198  tui bị xúc động á ;-; cảm ơn bà nhiều nhiềuuuuuuu
Reply

huongduongvang198

Bump cho một tim ủng hộ nà, bà là tác giả truyện Việt duy nhất t follow vì chỉ văn của bà mới đả động được người hiếm khi đọc truyện Việt như t á
Reply

Gardenia_Augusta

Mình đang dự thi truyện ngắn Hồn Việt trung đại ở Truyện nhà Ong í. Tên truyện là “Trên dòng gió ngược, thuyền xuôi”, lấy bối cảnh Đàng Ngoài thế kỷ 17, phóng tác từ tích Hòn vọng phu. Truyện dự thi nên được đăng một phần à, mọi người vào đọc cho vui nha: 
          
          https://www.facebook.com/share/p/a1FEGnkL8rwv6s8X/?mibextid=CTbP7E

Gardenia_Augusta

@lw_dsk Đúng rồi á em. Cảm ơn em nhiều lắm!!! 
Reply

lw_dsk

Nghe nói cái này dự thi xuất bản sách gì đó phải hongg
            Em không rành nhưng chúc chị đạt được ước muốn nghenn <3
Reply

Gardenia_Augusta

Thắp nến cầu chị T khum chởi em
Reply

Gardenia_Augusta

Năm nay mình mất hơi nhiều người. Có người thân, có người là người mình quý. Người thân còn lại xung quanh mình thì ngày càng tệ hại. Người ta làm mình ước gì mình chưa từng được sinh ra. Trước đây lúc ổn, mình đi lòng vòng xem tarot, tư vấn cho nhiều người. Mọi người hay hỏi mình sao mình chưa lớn lắm mà tư vấn được nhiều chuyện vậy, thì, mình là trái cây chín ép mà.
          
          Không có vẻ vang gì đâu. Bây giờ còn đỡ, chứ ngày xưa, tâm trí mình được nhào nặn biến dạng tới mức nhân vật của mình phải chết hết. Kiểu như, chết là cách giải thoát duy nhất. Giờ thì nhiều khi mình cũng còn mang tâm lý đó, nhưng mình sợ sương sương, mình chết rồi thì đống ideas bỏ cho ai đây.
          
          Nhưng mà (again nhưng mà), mấy ngày này mình "chìm" kinh khủng. Kể cả peer pressure cũng không có nổi. Mất định hướng, hoang mang nghề nghiệp gì cũng không. Mình chỉ tự hỏi tại sao mình phải sống trên đời. (Chuyện hiện sinh người trẻ mình nói riết thành xàm, thành chán. Thật ra vô tình câu hỏi của mình bị trùng với hiện sinh mà mọi người đang hỏi, chứ mình không cố ý stick vào nó.) Mình không hiểu sao mình lại phải trưởng thành trong môi trường như vậy. Và thậm chí là khi trưởng thành rồi, cái toxic của môi trường mỗi lúc một rõ trong mắt mình. 
          
          Mình không phải kiểu tim thủy tinh đâu, cũng sương sương thôi. Nhưng mấy chuyện dạo này (thật ra đã từ nhỏ rồi) làm mình không thở nổi. Lỡ ngày nào mình có chec thật, hi vọng chị mình mò được cái Wattpad này để hiểu, chứ mình không trông cậy gì ở người khác.

Gardenia_Augusta

Nhưng mình nhát tới mức không dám chết, mình ước mình biến mất như chưa từng tồn tại thôi. Xưa mình hay sợ quên người này, quên người kia, quên đủ thứ, rồi sợ người này người kia cũng quên mình. Nhưng giờ nhớ quên cũng không có ý nghĩa. Nếu mình là một ý niệm, thì cái ý niệm này chừng nào mới tắt?
Reply

Gardenia_Augusta

5-6 năm nay mình rất cố gắng tu tập để sửa những suy nghĩ, thành kiến hay ý thức sai lầm trong mình. Nhưng không có kết quả gì nhiều. Mình càng cố gắng thì càng nhận ra mình không hợp với cuộc đời chút nào
Reply

Gardenia_Augusta

Mình không hiểu tại sao mình còn sống
Reply

Gardenia_Augusta

Nay mình tham gia workshop với mấy chị coach, may mắn nhận ra là mình tương đối tỉnh táo và tương đối tốt lên từng ngày, cũng biết mình đang đi đúng hướng. Có vài câu các chị chia sẻ mà mình thấy tâm đắc, và mình đặt lại trong hoàn cảnh của mình, trong việc viết, đó là: nếu mình là độc giả, mình có bỏ thời gian ra đọc thứ mình đã viết không? Dù khách quan hay chủ quan, may mắn là mình đang trả lời có. Không phải mình tự tin mình giỏi, cao siêu ((´;ω;`) ai quen thân chắc biết mình siêu tự ti, sợ sai và dễ nản chí), mà vì mình biết mình đang tìm kiếm điều gì thông qua nội dung đó, và sẽ có một nhóm độc giả cũng đang đi tìm những thứ đó. 
          
          Cũng chưa thật sự là aha moment với mình, nhưng mình vững vàng hơn nhiều lắm. Mong mọi người cũng vậy, chân cứng đá mềm.

nqow_meow

Em theo dõi anh từ 2022 lúc đấy mới gia nhập wattpad mà đọc thơ lụa nhàu của anh làm em thích lắm nghệ ơi là nghệ thích mấy cái dòng anh chia sẻ sau tập thơ tình.Mong anh giữ gìn sức khoẻ và ra thêm nhiều tập thơ văn nhưng đừng quá sức nha anh hyhy

nqow_meow

Ui khum biết chùi ui sori chị nha nha hyhy
Reply

Gardenia_Augusta

@nqow_meow cảm ơn em nhiều, hông ngờ có người ủng hộ thơ con cóc của mình nhiều vậy. Đọc mấy dòng em viết mình thấy ấm áp lắm! Nhưng mà mình là con gái, hông phải là "anh" á em ui ( ꈍᴗꈍ) 
Reply

Gardenia_Augusta

Mình, nói sao nhỉ, đang cực kì bất an trong mqh của mình. Mqh mình từng nghĩ là chữa lành, bây giờ rách te tua. Mình biết nguyên do, đủ tỉnh táo để reflect mà không quá dằn vặt hay giày vò, nhưng mình bất an kinh khủng. Bất an và bối rối. Tầm mấy ngày trước mình còn trách mình chỗ này, trách người chỗ kia, nhưng bây giờ chỉ còn lại nhiêu đó thôi. Mình có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra. Dù là chuyện gì thì mình cũng đang chuẩn bị tinh thần. Tâm lý mình yếu cực kì yếu, nên dù chuẩn bị trong tình cảm thường được xem là lo xa, chuyện thừa, thì mình vẫn phải chuẩn bị.

Gardenia_Augusta

Nhưng hông kể với ai được, nên mượn wall Wattpad đỡ z. Dù gì mình cũng hông thông báo, mà Wattpad đang hư, nhỉ (͡°‿ ͡°) hehe. Hi vọng mình sẽ ổn
Reply

Gardenia_Augusta

Nể bản thân kinh khủng, nể vì mình còn sống dù mình tự bào mình cỡ này :v nhưng thật lòng mình không muốn gặp lại chuyện như vậy đâu, ghê lắm, sợ lắm rồi. Không biết diễn tả như thế nào cho khách quan và trung tính, để không lây lan tiêu cực, nên kệ đi. Nhưng mình không hề muốn mắc lại vấn đề sức khỏe kiểu đó á
Reply

Gardenia_Augusta

Mình đang quan sát bản thân. Sao nhỉ, kiểu mình bất an đến gần như mất ngủ, phải tìm cách gì đó distract khỏi câu chuyện mới lim dim được. Trước đây có một giai đoạn mình mắc vấn đề (ở mức vấn đề thôi nhé) tâm lý vì chuyện tình cảm. Thề, đợt đó mình không ngủ được, ngày thì đi học, giải đề ôn thi thptqg, giải hết đề môn này đến môn kia, đêm thì thức tới 3-4h sáng làm thơ :))) rồi cái vòng lặp học thêm í, tính ra ngày mình ngủ tầm 2-3 tiếng, mấy tháng trời
Reply

Gardenia_Augusta

 t phát hiện gu t là đầu đinh á, đinh chứ hong trọc nha. Hầu hết nam chính t viết trong tưởng tượng của t đa số đều đầu đinh đó

Gardenia_Augusta

Chào những đứa con đầu đinhhhhhhhh
Reply

Gardenia_Augusta

ᕙ(@°▽°@)ᕗ hihi hi vọng có thể viết siêng viết nhiều hơn bây giờ, sắp ra tòo rùiiiiiii
Reply

Gardenia_Augusta

Qua nay ai cũng khoe Valentine, không quà thì là ảnh đi chơi hay kỷ niệm gì đó, còn bồ t tặng t một cuộc chiến tranh lạnh :) T đã rất lý trí khi chờ nó xàm lz xong, t nhịn, t tức, t nhịn, t tức lại lần 2, t nhịn, tới khi không tức nữa t mới ib bảo ban nhỏ nhẹ cho nó thấy sự xàm lz của nó. Nhưng nó trả lời t kiểu gì? Tại bận suy nghĩ nên không có tâm trạng, nên mới xàm lz vậy ớ :) giờ t kiểu ấm ức mà kh biết nói gì luôn, tại kh biết nói gì thiệt. Nó cũng kh nói gì với t luôn. 

Gardenia_Augusta

Thiệt là bực mình :) Lỡ có ai đọc thì đừng hoảng hồn sao nay t ăn nói dữ dội z nha. Bực lên rồi mấy ai mà kềm chế được bản thân. T cũng muốn ổ nhà mình sạch đẹp í, nên hứa là ctay xong xóa hết vết tích nyc trên này, cả trên FB nữa. Không muốn để thứ hãm lại trong nhà mình 
Reply

Gardenia_Augusta

T thì vừa không muốn bị đánh giá này nọ, vừa không muốn trở thành phiên bản xấu xí mà mình hay chê. Không hề muốn. Nên t nghĩ t sẽ chờ mình bình tĩnh rồi chửi thẳng mặt nó cho bõ đồ xàm lz
Reply

Gardenia_Augusta

Muốn block mẹ nó cho rồi, nma làm mấy chuyện này như kiểu t là con nít giận dỗi rồi gây sự chú ý á. Ờ thì ai yêu vô mà không bị khùng, nhưng t đánh giá là t rất lý trí khi có chuyện gì t cũng chờ bản thân bình tĩnh r mới nói, chứ không kiếm chuyện khơi khơi á
Reply

Gardenia_Augusta

Viết không khó, đọc mới khó. Tìm được thứ đáng để input đã khó, tìm được cảm hứng và chính mình để input những thứ đó còn khó hơn. Mình nghĩ lý do block của mình nằm ở vấn đề đọc. Không biết sao mấy năm gần đây, đọc không còn là thóI quen mà trở thành thứ làm mình "đau đầu". Mình loay hoay không biết phải đọc gì, vì những thứ mình từng thích trước kia đột nhiên nhạt nhoà, không còn dấu ấn hay gợi chút khao khát nào nữa. Mình cũng bắt đầu vội vã: ăn ngủ vội, viết vội, sống vội, đọc cũng vội. Cuối cùng không có thứ gì input hết, nên không có output nốt hic

Gardenia_Augusta

Không đọc được khiến mình tự ti, thấy tội lỗi vô cùng. Mình nghĩ mình bị tự ái hoặc ích kỷ quá ấy, nên mình mới không dám đọc chuyện người khác kể. Nhưng mình cũng không biết mình tự ái hay thật sự những thứ đó không hợp với mình nữa
Reply

Gardenia_Augusta

Mình không biết phải đọc như thế nào, phải làm sao mới lấy lại được mình của ngày xưa. Vì mình không đọc nên chuyện mình kể cũng nhạt toẹt lũn cũn. Thậm chí mình còn không kể được gì, vì cái cây có bón chút nào vô mà có trái.
Reply

Gardenia_Augusta

Thật ra thi thoảng mình cũng chạnh lòng chứ không phải không. Chị mình luôn là tâm điểm dù mình cũng cố gắng nói chuyện lắm. Bình thường mình cũng vui vẻ, dễ trò chuyện và không ăn nói vô duyên đâu, nhưng chỗ nào có chị mình thì hông ai nghe mình nói nữa ಥ‿ಥ Nói chứ, trước đây thì buồn luôn luôn, giờ hiếm hiếm hiếm hiếm lắm mình mới nhớ tới chuyện này. Vì mình biết mình luôn có những cách giao tiếp hiệu quả hơn và có những người thực sự thích lắng nghe mình. Mình không giỏi public speaking nhưng mình private được, 1:1 được. Một phần công lao rất lớn để xây dựng nên mình và nhận thức, niềm tin lớn (dù so ra vẫn nhỏ xíu) như hôm nay là nhờ NT và XQ, cũng như tất cả độc giả theo dõi và gửi bình luận cho mình. Có khi mình quên trả lời, mọi người đừng giận nhé ಥ‿ಥ nết mình hay quên thật

Gardenia_Augusta

:)))) nghĩ lại mình cũng gan cùng mình. Và cũng yêu mọi người cùng mình. Cảm ơn mọi người đã cho mình cái gan yên lặng bước đi giữa thế giới trông không như của mình
Reply

Gardenia_Augusta

Mình đăng âm thầm cho zui, để đánh dấu sự thay đổi của bản thân chứ hông có ý ca cẩm gì hết. Nếu ai theo dõi mình từ xưa lơ xưa lắc, chắc bạn sẽ nhận ra mình tích cực hơn trước đây nhiều. Giả vờ cũng được, Tây hay có câu Fake it till make it mà. Ít ra mỗi lần tự nhủ như vầy mình thấy mình khôn lớn hơn. Mình biết mình có thể làm chỗ dựa cho bản thân, là người bạn đồng hành tốt nhất, là khán giả, độc giả, thính giả chuyên tâm, trung thành nhất của mình. Nên chuyện có là tâm điểm hay không và ở môi trường cộng đồng có hào quang gì hay không, có còn quan trọng đâu nhỉ? Khi yên lặng và tĩnh tại, mình vẫn hài lòng. 
            
            Nhiều khi mình buồn chỉ để nhận ra vị trí thực sự của mình ở đâu, mình hợp với môi trường nào, công việc nào và bộ lạc của mình gồm những ai. Chị mình hay rủ mình đi làm ở bộ phận thu mua trong xí nghiệp với chị, mình nhận ra mình không hợp nên từ chối ngay từ đầu. Không hợp vì phải giao tiếp nhiều, nói nhiều quá. Mình thích nói những thứ mình sắp xếp và nghĩ sẵn, cũng như cách mình viết. Cứ bục mặt chửi lộn với kho và kế hoạch rồi hối đơn đối tác thì mình thà chệc cho rồi.
            
            Vậy mà t dám học phiên dịch các m ạ :) thật ra t thấy ngành là Biên phiên dịch nên t nghĩ chú trọng biên dịch á, nhưng không. Học phiên dịch chếc lên chếc xuống, giờ t vẫn làm dịch viết, viết, im lặng, ngồi một chỗ
Reply