Mình không yêu văn chương đến thế…
Đã từng có một cô gái ngỡ mình yêu chữ, yêu da diết
Đã từng có một cô gái luôn mộng tưởng hão huyền trong sự công nhận của người đời
Đã từng có một cô gái suy sụp và hối hận bởi những ngộ nhận của bản thân
Đó là cô gái của 3 năm về trước. Những năm tháng đượm màu nắng, sắc trời trong veo với tiếng còi rền vang, một mùa hạ nữa lại đến, mang những ước mơ đầy hoài bão ra khơi. Mình đã nghĩ bản thân yêu văn chương, yêu ngôn từ, yêu con chữ, yêu mãnh liệt. Nhưng tất thảy chỉ là ngộ nhận. Mình chính là yêu bóng hình của 2 cậu trẻ người hàn, yêu cái tên mà trái tim luôn thổn thức mỗi khi nghe thấy, yêu cái ngô nghê, dễ mến, hồn nhiên của 2 người. Hình ảnh của 2 cậu thấm vào từng con chữ, hoà vào mạch cảm xúc của tác giả, đã tạo nên một câu chuyện, một thế giới ngọt ngào, thân thương. Một tình yêu dại khờ, ngốc nghếch nhưng cũng đầy chân thành, tha thiết. Một ngọn lửa ắt hẳn sẽ không bao giờ bị vùi lấp, dẫu không phập phùng, rực cháy nhưng chắc chắn vẫn le lói, sáng trong đến tận cùng sinh mệnh.
Đó là niềm tin, là chấp niệm, là tình yêu bất tận
Taekook