Giacmongkhomuaxuan

Chúc mừng, tôi suy nghĩ xong rồi, thay vì drop truyện và để một bộ truyện dang dở trên tài khoản của mình thì tôi sẽ thẳng tay xóa nó luôn.
          	
          	Thế nên tạm biệt " [SBSS] Ranh Giới Giữa Đạo Đức Và Tình Yêu "
          	
          	Dự là đến tầm cuối tháng 5 tôi sẽ viết trở lại, giờ ráng bộ kia rồi nghỉ.
          	
          	Thân ái các tình yêu.
          	

Giacmongkhomuaxuan

Chúc mừng, tôi suy nghĩ xong rồi, thay vì drop truyện và để một bộ truyện dang dở trên tài khoản của mình thì tôi sẽ thẳng tay xóa nó luôn.
          
          Thế nên tạm biệt " [SBSS] Ranh Giới Giữa Đạo Đức Và Tình Yêu "
          
          Dự là đến tầm cuối tháng 5 tôi sẽ viết trở lại, giờ ráng bộ kia rồi nghỉ.
          
          Thân ái các tình yêu.
          

Giacmongkhomuaxuan

Thực sự chẳng có ngày nào là tôi không phát điên cả, và hèn nhát thay, tôi đều phát điên trong chính tâm trí mình, tự giằng xé nó. 
          
          Tuyệt vọng đến khốn khổ. Cứ một ý nghĩ muốn chết quanh quẩn trong đầu nhưng lại sợ hãi không dám làm.
          
          Tệ hại, tệ hại.

Giacmongkhomuaxuan

Tôi chợt nhận ra.
          
          Bản thân đang trốn tránh vấn đề rằng "vì cảm xúc thất thường nên tôi chẳng muốn viết truyện". 
          
          Tôi biết bản thân lười viết đến nỗi đồng ý dành một giờ đồng hồ để giải hết bài toán trong sách thay vì mất 5-10 phút viết những câu chuyện đã có sẵn kịch bản trong đầu. 
          
          Rồi tôi lại tự lừa dối rằng bản thân có những đợt cảm xúc thất thường, dễ dàng chìm vào những lời tự trách ngay cả khi đang ở nơi công cộng, vậy thì bản thân không viết là do "tâm lý".
          
          Tôi biết bản thân đang lãng phí thời gian vô ích thay vì đầu tư cho những bộ truyện nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi muốn viết, có điều gì đó ngăn tôi lại, một sự trì trệ khốn nạn.
          
          Chẳng hạn như giờ, tôi viết những dòng lan man này mà chẳng có chủ đích gì.
          
          Tôi luôn tự lừa dối bản thân mình bằng những lí do có vẻ "tốt", thật nực cười khi tôi hiểu rõ bản thân như thế nào mà lại tự thôi miên bản thân một cách vô nghĩa.
          
          Chẳng hạn- chiều này khi được gọi lên chọn đáp án nào dù trước đó đã có ba người chọn cùng một đáp án và như lẽ đương nhiên, đó sẽ là một đáp án đúng nhưng tôi lại chọn một cái khác, một đáp án sai mà tôi đã tự làm nó. Sau đó tôi đã tự nhủ rằng đó là một hành động thể hiện rõ chính kiến, quan điểm và lập trường, không hùa theo số đông. Thật chính đáng đúng không? Nhưng nó là trong trường hợp mày là một đứa giỏi còn thứ ngu như mày thì khác nào công khai cái dốt nát của bản thân? Biết lựa tình huống mà làm vậy chứ.
          
          Dạo gần đây tôi hay có vấn đề đọc mãi một câu hay đoạn gì đó mà vẫn không thấm vô đầu được, như kiểu chữ trong đầu nhưng không có nghĩa. Tôi cũng thử những bài test, mặc dù kết quả mức độ nặng nhẹ đều có sự khác nhau nhưng chung quy tôi vẫn bị những vấn đề tâm lý "gì đó".
          
          

Giacmongkhomuaxuan

Tôi áp lực quá, tôi mệt mỏi quá, thật khó thở. Lại nữa, khi những suy nghĩ cứ lũ lượt tràn đầy tâm trí tôi với nỗi sợ hãi tột độ.
          
          Cảm tưởng như tôi đã sẵn sàng chết nếu bạn giết tôi.
          
          Thầm lăng mạ tôi cũng được, chửi tôi làm quá vấn đề cũng được, cứ việc chửi mắng tôi nhưng làm ơn, hãy cho tôi một lời an ủi, tôi không cần lời khuyên hay này kia. An ủi tôi đi.
          
          

asterie__

@Giacmongkhomuaxuan Cảm ơn cậu vì vẫn ở đây nha, chúc cậu buổi tối hôm nay ngủ thật ngon, không bị áp lực làm phiền lòng nữa nhé.
Reply

Giacmongkhomuaxuan

Tôi được 10đ toán. Thực sự không thể ngừng cười mà, tôi đã thế này từ sáng đến giờ rồi.
          
          Tôi nhất khối, đến cái lớp chọn toàn học sinh ông cháu cha kia cũng chỉ 9.8đ là cao nhất. Và kẻ tôi hận cũng có 9.3đ, tôi hạnh phúc quá đi mất. Môn tôi tự hào nhất mà lại!
          
          
          
          

Giacmongkhomuaxuan

 Mặc cho thế mà người nhà tôi chẳng ai nói gì cả, tôi nói họ, họ hoặc ừm hoặc im lặng. Trông tôi lúc đó như con dở hơi vậy, được 10đ vốn là chuyện tầm thường vậy ư?Hay do tôi làm quá vấn đề này lên? Ai cũng bảo giờ được 10 chắc gì cuối kì cũng 10, a, vốn dĩ được 10đ luôn phải im lặng vậy sao? Chẳng ai thực sự quan tâm hay khen ngợi, đó là điều bình thường sao?
            
            Tôi còn cảm nhận được vài ánh mắt ganh ghét và hả dạ khi môn khác chẳng cao điểm. Có lẽ tôi nên để Ái Nhi và Chu Tuyết vui vẻ với điều này thôi, hai đứa nó sẽ buồn lắm nếu biết sự thật này. Tôi là "tôi" mà, người viết nên cái này là "tôi". Tóm lại, giờ tôi nên câm miệng và chẳng nên khoe khoang nữa, sẽ chẳng ai quan tâm điều đó, bằng chứng là gia đình tôi đã chẳng nói gì.
            
            Đến đây tôi lại muốn chia sẻ thêm, ba tôi chỉ muốn tôi được 10đ tiếng anh, còn những môn khác, đều chẳng giá trị gì trong mắt ba. Thật khốn khổ mà, tôi chẳng làm được đâu.
            
            A, tôi ghét quá, tôi xóa bộ truyện kia rồi, tôi nhận ra không thể để cảm xúc của mình cho nhiều người biết nhưng mỗi khi chỉ viết một chút về cuộc sống của tôi, tôi lại không cầm lòng được mà viết nhiều hơn. 
            
            Tôi biết rõ giữa tương lai và đam mê nên chọn cái gì bởi thế tôi đã bỏ văn, tôi chọn toán vì tương lai của bản thân nhưng mỗi lần được điểm thấp môn văn, tôi lại chán ghét bản thân vô cùng, viết truyện làm cái thá gì trong khi bản thân học ngu như vậy, có nhiều người theo dõi cũng chỉ vì họ tìm kiếm được một người viết cho họ đọc chứ có phải lời văn hay đâu. Rồi lại đến mỗi khi cô ưu ái một bạn nữ vì trước đó được 9đ, dù cho điểm lần này thấp, cô vẫn khá quan tâm nó. Người học ngu đều thế này sao? Bị ngó lơ đi, bị bỏ mặc. Tôi chán ghét cuộc sống này.
            
            Muốn nằm mãi trên nệm trong sự im lặng, a, đau lưng quá dù đáng ra tôi không nên bị vậy, trong tôi khác gì một đứa làm màu, làm hóa vấn đề lên đâu.
            
            Tôi chán ghét bản thân mình chết đi được.
Reply

Giacmongkhomuaxuan

Thú thật bộ tôi tâm đắc nhất chính là <[ SBSS ] Chuyện Tình> nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh nó flop thê thảm thì tôi chỉ có thể thầm cười bất lực.
          
          Nội dung cốt truyện lần đó tôi tâm huyết viết từ đầu đến cuối, bằng tất cả sự yêu thích của bản thân.
          
          Còn <[ SBSS ] Cãi Nhau> chắc chắn cũng là tâm huyết của tôi tạo nên rồi nhưng nếu hỏi tôi ưa bộ nào hơn thì chắc chắn là Chuyện Tình. 
          
          Lúc đó tôi đã hồn nhiên biết bao, chẳng rối rem với mớ cảm xúc và bị thành tích đè nặng, cũng chẳng muốn báo thù ai, hoàn toàn tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời xung quanh mang lại cho tôi. Còn giờ những điều trên đều trái ngược lại, tôi suy nghĩ đủ đường, gần như không thể ngủ vì lo lắng những chuyện không đâu, còn nữa, thành tích là thứ tôi dùng để báo thù vì nếu ở phương diện nào đó, việc tôi rời bỏ họ chính là sự tăng tiến cho tôi, còn họ sẽ là kẻ đã từng cản đường điều ấy.*
          
          Tóm lại, hi vọng các bồ có thể đọc được bộ truyện đó. Nếu biết sẽ flop thế này thì tôi đã đăng từng chương rồi. *cười
          
          *Có thể bỏ qua, lời nhảm của chủ bài.
          

Giacmongkhomuaxuan

Tôi đang nghĩ xem 30/4 sắp tới sẽ viết cái gì.
          
          Đó là ngày mà tui đã đặt là chính thức dùng Wattpad, một ngày kỉ niệm nên chuẩn bị sẵn từ bây giờ là rất hợp với tui rồi.
          
          Viết về những mơ tưởng hão huyền thông qua nhân vật hay viết về chính tui đây^^
          
          
          
          
          

Giacmongkhomuaxuan

Tôi thực sự muốn viết cái gì đó liên quan đến một nhân vật hắc hóa đến cùng cực, tàn nhẫn không ai bằng. Không phải tôi viết không được mà là viết rất được ấy chứ.
          
          Tiếc là bây giờ không phải mùa hè....

Khakhazitzang2010

@ Giacmongkhomuaxuan mỗi ngày viết một chút,một đoạn hay một câu cũng là viết,viết có thể viết nay viết mai còn cảm xúc nay không có ngày mai,đừng viết nhiều,viết cho cảm xúc riêng trước rồi đến chung
Reply