Mặc cho thế mà người nhà tôi chẳng ai nói gì cả, tôi nói họ, họ hoặc ừm hoặc im lặng. Trông tôi lúc đó như con dở hơi vậy, được 10đ vốn là chuyện tầm thường vậy ư?Hay do tôi làm quá vấn đề này lên? Ai cũng bảo giờ được 10 chắc gì cuối kì cũng 10, a, vốn dĩ được 10đ luôn phải im lặng vậy sao? Chẳng ai thực sự quan tâm hay khen ngợi, đó là điều bình thường sao?
Tôi còn cảm nhận được vài ánh mắt ganh ghét và hả dạ khi môn khác chẳng cao điểm. Có lẽ tôi nên để Ái Nhi và Chu Tuyết vui vẻ với điều này thôi, hai đứa nó sẽ buồn lắm nếu biết sự thật này. Tôi là "tôi" mà, người viết nên cái này là "tôi". Tóm lại, giờ tôi nên câm miệng và chẳng nên khoe khoang nữa, sẽ chẳng ai quan tâm điều đó, bằng chứng là gia đình tôi đã chẳng nói gì.
Đến đây tôi lại muốn chia sẻ thêm, ba tôi chỉ muốn tôi được 10đ tiếng anh, còn những môn khác, đều chẳng giá trị gì trong mắt ba. Thật khốn khổ mà, tôi chẳng làm được đâu.
A, tôi ghét quá, tôi xóa bộ truyện kia rồi, tôi nhận ra không thể để cảm xúc của mình cho nhiều người biết nhưng mỗi khi chỉ viết một chút về cuộc sống của tôi, tôi lại không cầm lòng được mà viết nhiều hơn.
Tôi biết rõ giữa tương lai và đam mê nên chọn cái gì bởi thế tôi đã bỏ văn, tôi chọn toán vì tương lai của bản thân nhưng mỗi lần được điểm thấp môn văn, tôi lại chán ghét bản thân vô cùng, viết truyện làm cái thá gì trong khi bản thân học ngu như vậy, có nhiều người theo dõi cũng chỉ vì họ tìm kiếm được một người viết cho họ đọc chứ có phải lời văn hay đâu. Rồi lại đến mỗi khi cô ưu ái một bạn nữ vì trước đó được 9đ, dù cho điểm lần này thấp, cô vẫn khá quan tâm nó. Người học ngu đều thế này sao? Bị ngó lơ đi, bị bỏ mặc. Tôi chán ghét cuộc sống này.
Muốn nằm mãi trên nệm trong sự im lặng, a, đau lưng quá dù đáng ra tôi không nên bị vậy, trong tôi khác gì một đứa làm màu, làm hóa vấn đề lên đâu.
Tôi chán ghét bản thân mình chết đi được.