Yếu đuối.
Trong những ngày cuối hạ đầu thu, tôi chạy trốn thực tại của mình.
Em ơi, tôi chính là con chuột chũi mù loà trong chính những ngách hang tôi tự đào - Văn chương và con chữ.
Takemichi, em là tuổi trẻ của tôi, là nông nỗi và tự do của tôi trong những cơn mơ xa vời. Có lẽ tôi vẫn đuổi theo em như để trốn chạy cái thực tại cằn cỗi.
Tôi yêu nghệ thuật, yêu văn chương và con chữ nhưng thực tại đè nát tôi với cơm áo gạo tiền khi tương lai gần đến. Phải làm sao, em ơi?
Tôi vẫn còn trẻ lắm, nhưng chưa bao giờ đủ ngông để tự vượt qua mọi thứ. Em ơi, Takemichi của tôi, hay để tôi ôm lấy em bằng tấm khăn da thịt, vuốt ve em như thể tôi tự an ủi lấy mình. Để khi cơn đau qua rồi, tôi lại có thể lê bước và buông tay em.
Dương.