Hakua_Netsuma

hãy để tôi được ôm lấy những vỡ vụn trong cậu.

Hakua_Netsuma

"nếu quá khứ của bà là một cái bánh dở tệ, tui nguyện ăn hết bánh đó luôn rồi đền lại cho bà một cái bánh khác ngon hơn nhiều.
          
          còn nếu quá khứ đó là một đống đổ nát, tui sẽ dọn dẹp lại hết để xây cho bà một ngôi nhà mới, có cả mèo nữa nhé." 

Hakua_Netsuma

nhưng khá chắc rằng chỉ có t cho là như thế thôi. đôi khi t cảm nhận rằng m cảm thấy phiền, không thoải mái khi ở cạnh t. và thật ích kỷ khi chỉ có t là đạt được điều t muốn còn m thì không. 
Reply

Hakua_Netsuma

đôi khi t cho rằng m chính là nhà đối với t, t có thể là chính mình khi ở cạnh m, có thể thành thật với cảm xúc của chính mình mà không phải che giấu, vui thì cười, buồn thì khóc, t không phải gồng mình khi ở bên cạnh m. thành lòng mà nói, một sự yên bình khi t ở cạnh m, chỉ ở cạnh m thôi là đủ rồi.
Reply

Hakua_Netsuma

tui đã luôn ước rằng khi trở về sẽ có bà ở đó, để ta cùng chữa lành cho nhau, thấu hiểu nhau.
Reply

Hakua_Netsuma

nếu tớ nói không yêu sẽ là nói dối nhưng nếu là yêu thì tớ cũng chẳng biết đây có được gọi là tình yêu không nữa. tớ đã từng tìm kiếm hình bóng của cậu trong rất nhiều người và tớ luôn rời đi khi phát hiện ra rằng người đấy chẳng giống một chút nào. 
          
          chỉ là dạo gần đây, tớ đã học cách chấp nhận. gào khóc, quở trách, giả vờ say sỉn để lấy nó làm cái cớ gọi cho cậu. tớ đã vượt qua được khoảng thời gian đó rồi và tớ đã cho phép bản thân tớ phải lòng một người mới.
          
          tớ yêu họ như cách tớ đã từng yêu cậu. tớ đã tưởng rằng tớ cũng vẫn chỉ đang tìm kiếm cậu trong một người khác thôi. như những lần trước. 
          
          nhưng tớ sai rồi.
          
          tớ yêu người đó hơn tớ nghĩ. 
          
          một tình cảm chỉ có sự tuyệt vọng, đuổi bắt. buồn cười thay tớ lại thấy nó thú vị hơn là một tình yêu có sự cảm thông và nâng đỡ. 
          
          tớ cũng chẳng biết bản thân bị làm sao nữa. một người luôn mưu cầu một tình yêu đẹp, một tình yêu lý tưởng để rồi khi tớ thật sự có được điều đó từ chấp niệm của tớ thì tớ lại chọn chối bỏ nó. tớ luôn tin rằng trong một thế giới đầy bi ai này đâu đó vẫn có những đoạn tình cảm làm cho người khác ganh tị. và tớ không phải một phần trong đó. 
          
          bởi lẽ tớ luôn đi tìm kiếm những người chối bỏ mình, đẩy mình ra xa. khiến mình luôn chạy theo. mệt mỏi, kiệt sức nhưng tớ vẫn luôn kiên trì để ảo tưởng một ngày nào đó họ sẽ quay về phía mình. tớ luôn nhận thức được rằng tớ được yêu thương. chính vì thế tớ muốn san sẻ tình yêu được đong đầy đó cho người khác. và khi một người đủ yêu thương bản thân họ thì tớ sẽ rời đi. 
          
          cố chấp, cứng đầu. 
          
          không đâu, tớ không như thế. tớ không muốn như thế. 
          
          vô nghĩa thật đấy. 
          

Hakua_Netsuma

đã bao lâu rồi tớ mới nói chuyện với bản thân tớ thế này. tớ đã tưởng rằng mình ổn hơn vì tớ đã không còn những cảm xúc như muốn giải thoát như muốn tự do thời niên thiếu. kì lạ thay nó đã trở thành một cảm xúc bình thường vì tớ đã quen rồi. 
            
            những năm qua, tớ nghĩ tốt đấy chứ (trộm vía) vậy nên tớ không còn làm việc với bản thân nữa mà cứ để mọi chuyện trôi đi như dòng nước. cơ mà đến đây có lẽ đã trở thành nước lũ mất rồi. 
            
            hoá ra mình đã trở nên thờ ơ trước khi tớ kịp nhận ra. tớ làm gì đã thay đổi đâu, tớ chỉ đang mặc kệ mọi thứ thôi. để rồi bây giờ khi suy nghĩ lại tớ cũng chẳng biết tớ là ai nữa. 
            
            tớ muốn gì? 
            
            ý mình là mình thật sự muốn gì? 
Reply

Hakua_Netsuma

có lẽ vì thế mà trong cả quãng đời của tớ tính đến hiện nay tớ chẳng biết như thế nào được gọi là một tình yêu yên bình cả. 
            
            bởi lẽ trong quá khứ những gì tớ định nghĩa về tình yêu là sự gào khóc, oán trách, níu kéo một người không yêu thương tớ, cầu mong họ chỉ một lần thôi hãy thương hại mà liếc nhìn tớ một thoáng thôi. tình yêu cuối cùng là gì chứ? 
            
            là nơi mà hai người tưởng chừng như xa lạ như bất ngờ thay lại đồng điệu với nhau một cách kì diệu về tâm hồn. là nơi mà cả hai cùng nhau chia sẻ, tin tưởng, nâng đỡ nhau để bước đến một tương lai mà có cả hai người ở đó, không thiếu vắng một ai cả. là nơi mà ta có thể tìm được nơi để được vỗ về mà không sợ bất kì một sự đánh giá nào.
            
            là như thế nào vậy? 
            
            tớ quen với việc bản thân luôn ở một mình rồi. đã bao lâu rồi tớ không có ai ở cạnh bên. tất nhiên tớ vẫn có bạn bè, tớ yêu họ lắm thật lòng đấy. nhưng vốn dĩ bạn bè và người mà mình yêu là hai định nghĩa khác nhau mà đúng không. tớ vẫn luôn cảm thấy trái tim tớ luôn thiếu một cái gì đó. đừng hiểu ý tớ sai nhé, tớ đã cố gắng đặt gia đình, bạn bè lên đâu nhưng tớ vẫn thấy cô đơn lắm. chẳng ai lắng nghe tớ cả. tình yêu của họ là những ngọn lửa, tuy ấm áp, bùng cháy nhưng đau lắm chứ. 
            
Reply

Hakua_Netsuma

thật ra tớ nghĩ đã đến lúc tớ buông tha cho bản thân, tớ đã biết nên làm gì rồi. 
            
            tớ vẫn luôn chối bỏ, biện minh rằng chắc hẳn họ có một lí do nào đó để đối xử với tớ như vậy. chỉ là ừ tớ hết chịu nỗi rồi, tớ cũng muốn được yêu thương. 
Reply