Tôi không phải bảo hay có cái 'tư cách' gì đó để chỉ mỗi tôi thích người, cũng chẳng muốn để tâm người khác vì thích lão ấy mà để ý đến cậu. Tôi chỉ là thấy khó chịu. Ừ, thiệt khó chịu, cho nên tôi chọn không nhìn, mắt không thấy tâm không phiền đúng không? Lựa chọn trốn tránh của tôi có lẽ chẳng sai, chỉ là tôi vẫn khó chịu.
Sau cùng tôi cũng như kẻ khác hèn mọn, mà thực ra vốn dĩ, phần tình cảm này, so với người khác còn hèn mọn và ích kỷ hơn. Đến giờ vẫn thật thích cậu, mỗi lúc chẳng còn tâm trạng nhìn nụ cười của cậu chỉ muốn bật khóc.
Sau cùng hỏi tôi đáng hay không đáng, chỉ có thể bảo rằng vì đó là cậu mà thôi. Người cứu vớt cả một mảnh thanh xuân tưởng chừng như tan nát của tôi, cứu vớt cả cái sinh mệnh tưởng chừng chính mình giẫm đứt.
Một trái tim hèn mọn tiếp tục thích cậu, thật xin lỗi.