Dạo gần đây tôi thường hay nhớ về quá khứ, đôi lúc là một người nào đó tương đối rõ ràng, đôi lúc chỉ là vài mảnh kỉ niệm vụn vặt không đầu không cuối, có khi là cả hai.Hôm nay tôi chợt nhớ đến một người bạn đã từng tương đối thân thiết, tính đến giờ đã gần một năm không nói chuyện được với nhau câu nào.Cô ấy từng kể với tôi áp lực học tập của mình lớn thế nào, từng kể về mơ ước và dự định tương lai.Tôi từng là người giống với slogan của một nhãn hiệu bảo hiểm nhân thọ nào đó:"Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu."
Tất cả, đều là "đã từng".
Cô ấy là người duy nhất học cùng tôi suốt bốn năm cấp hai, là người đầu tiên nói chuyện với tôi khi bước chân vào lớp sáu.Tôi oán trách cô ấy có mới nới cũ, thầm cười cô ấy sống giả tạo, khinh thường suy nghĩ trẻ con mà gian xảo của cô ấy.Chúng tôi giống nhau, hẳn cô ấy cũng có những cảm xúc giống tôi, nên chúng tôi mới ghét nhau mà không nói ra, chính là kiểu nhìn mặt đã chẳng ưa nhưng vẫn phải cười cười khi giáp mặt.Thậm chí những ngày cuối cùng chúng tôi còn dưới một mái trường, nhìn thấy nhau là tự động tránh mặt, ai cũng hạn chế khiến mình thêm khó xử, và ghét bỏ đối phương.
Đêm nay nằm đọc truyện, thấy có đoạn nam chính nắm tay nữ chính bằng cách cầm ngón tay cô ấy, tôi chợt nhớ ra cô bạn của tôi cũng có cách cầm tay như vậy.Chúng tôi từng cầm tay nhau đi hết những nơi trong trường cũ và quanh trường cũ, từng thân thiết đễn chuyện gia đình, những câu than thở trách móc mỏi mệt về cuộc sống cũng có thẻ chia sẻ cùng nhau.Chúng tôi từng viết những mảnh giấy nhỏ, gấp vào để trong chiếc bình để sau này mở ra, biết được hai người từng thân thiết thế nào.Nhưng có lẽ chiếc bình đó sẽ chẳng bao giờ được mở nắp, và những mẩu giấy có lẽ chẳng được đọc lại lần thứ hai, vì chúng tôi đều đã thay đổi, thay đổi đến mức không còn nhớ từng đối xử tốt với đối phương như nào, chỉ nhớ đã oán trách, nói xấu nhau nhiều ra sao. Có người nói thế này:
"Cuộc sống mà, người cùng ta đi qua giông bão, lại chẳng thể cùng ta đợi những ngày nắng lên."