Jacn68

Hè vui vẻ!!!

Jacn68

Tôi nguyện đứng sau lưng bảo vệ cho cậu, trân quý từng nụ cười của cậu; tôi nguyện ở bên cạnh cậu, cùng cậu sẻ chia tất cả sướng khổ, vui buồn; tôi nguyện đứng phía trước che chắn cho cậu, vì cậu mà gánh chịu hết thảy thương đau.

Jacn68

-Bây giờ tôi mới hiểu được câu "mắt không thấy thì tim sẽ không đau".
          
          -Nhìn thấy người tôi thích được rất nhiều "fan" nữ bao quanh nói chuyện, còn tôi, chỉ biết đứng đó nhìn. Tim tôi đau, rất đau... Tôi cố gắng bấu  vào tay thật chặt để quên đi nỗi đau trong tim tôi. 
          
          -Tại sao dù tôi là người đến trước nhưng vẫn không thể nào có thể chiếm được vị trí cao nhất ở trong lòng cậu?
          
          -Sợ nhất không phải là người mình thích không thích mình, vì nếu cố gắng một chút thì biết đâu có thể xây chuyển được tình thế. Nhưng, đáng sợ nhất chính là người đó thậm chí còn không biết thích là gì. 
          
          -Tôi sợ một ngày nào đó sẽ không được gặp cậu nữa, sợ một ngày nào đó cậu sẽ quên mất tôi...
          
          -Tại sao càng ngày tôi lại thích cậu càng nhiều vậy?
          
          - Có lẽ, tôi không yêu cậu, nhưng tôi không xem cậu là bạn bè bình thường, nhưng cũng không phải là tri kỷ. Thiếu cậu tôi sẽ rất rất buồn. Tôi luôn cố gắng làm cho cậu thấy vui vẻ, dễ chịu mỗi khi nói chuyện với tôi, hay tiếp xúc với tôi. Tôi luôn cố gắng tìm giải pháp tốt nhất cho những khó khăn mà cậu gặp phải. Vì thấy cậu buồn tôi cũng chẳng vui. Tôi có yêu cậu không nhỉ?
          
          - Chỉ có mỗi tôi hướng về cậu, còn với cậu, sự xuất hiện của tôi chẳng qua chỉ khiến cuộc sống của cậu thêm 1 phần náo nhiệt thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
          
          - Có nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân liệu tôi có thích cậu nhiều như tôi tưởng không? Hay còn hơn như vậy?

Jacn68

-Em cũng rất thích nét chữ anh viết, rất rất đẹp, còn đẹp hơn cả em. Có lần, lớp chơi một game, ai viết đáp án nhanh nhất sẽ thắng.  Mặc dù mọi người cố gắng viết thật nhanh để thắng, nhưng anh không làm vậy, em biết, anh không phải cố tình, không phải không biết câu trả lời, mà là anh không cho phép mình viết chữ xấu, anh viết đáp án rất bình tĩnh, không nôn nóng, nên mặc dù thua nhưng em biết được thêm ở anh một cá tính rất kì nữa...

Jacn68

-Không biết sao em lại thích anh đến thế. Có người hỏi em thích anh về ngoại hình, tài năng của anh sao? Em đã trả lời: "Ừ". Tất nhiên rồi, anh tài giỏi như vậy, nói không thì lại dối lòng, nhưng những thứ đó chỉ là vẻ bề ngoài. Em không biết anh được bao nhiêu người thích, cũng không biết vì sao họ thích anh, còn em, ngay từ lần đầu gặp, cái làm em chú ý nhất đấy là giọng nói của anh, ngọt ngào và ấm áp, sau đó, em dần thích tính cách của anh, thích cái cách anh nói chuyện với mọi người: lễ phép, khéo léo, vui vẻ và tinh tế, thích anh tự tin nói lên quan điểm, ý kiến của mình, dù sai hay đúng, thích anh hết mình vì cuộc chơi, rất nhiệt tình và hoà đồng, thích anh luôn quan tâm đến những người xung quanh, ví dụ như khi một ai đó đưa ra ý kiến, song mọi người lại không nghe, không chú ý, ngay sau đó anh liền nói lại với cô rằng bạn A, bạn B có ý kiến ạ... Đôi khi em thấy anh rất kì lạ, ví dụ như vào giờ giải lao, anh ngồi một mình gấp máy bay giấy rồi ném qua ném lại trong phòng một mình, có lần anh ném sang chỗ em, em cúi người xuống định nhặt lên, và có lẽ mọi người nghĩ tay em và anh sẽ chạm vào nhau khi nhặt chiếc máy bay giấy đó lên nhỉ? Nhưng không, đời thật mà, đâu phải trong tiểu thuyết, chiếc máy bay đó đã được anh nhặt lên trước, sau đó anh qua ngồi bên cạnh em, lúc đó tim em đó đập rất nhanh, em rất căng thẳng, khi em bình tĩnh lại định bắt chuyện thì anh lại quay về chỗ ngồi của mình mất! Em không biết nên miêu tả anh như thế nào, nhưng, thật sự là anh rất kì lạ! Lúc đầu, em cứ nghĩ anh không được bình thường, em còn nghĩ anh bị bệnh(ID), nhưng tiếp xúc lâu em mới biết hoá ra không phải. Nhưng em lại thích kiểu kì lạ đó của anh, đặc biệt mà không ai có. 
          
          - Em muốn anh có thể đọc những dòng chữ này, cũng mong anh đừng đọc. Vì em không muốn anh thấy em là một người thiếu sức sống, u ám, như thế này, đây là một góc khuất nào đó trong em, mà em không muốn ai biết cả! Hãy biết đến em với một vẻ ngoài tràn đầy sức sống và hoạt bát!
          

Jacn68

          
           -Nếu như có thể, em ước mình sẽ được gặp anh sớm hơn.
          
           -Anh...anh có biết không, mỗi lúc em cảm thấy cô đơn, sợ hãi và lạc lõng nhất, em sẽ nghĩ về anh, viết tên anh lên một tờ giấy nào đó, và cất nó vào cuốn nhật kí của em. Sau này, em sẽ cho anh thấy, trong cuốn sổ đó, đều là những thứ em viết về anh, và rất nhiều dòng chữ viết:"Em nhớ anh".
          
           
           

Jacn68

          "Em vẽ bông hoa thanh xuân trên giấy, để những cánh hoa chứa hồi ức của chúng ta vĩnh viễn không úa tàn.
          
          Em vẽ hình bóng chàng trai trên giấy, đời này kiếp này chỉ lặng lẽ yêu anh"

Jacn68

Thời gian 3 năm là không hề ngắn...vậy mà tôi đã học ở đây được hơn 3 năm rồi. Tôi quen biết được rất rất nhiều người bạn ở đây, mở rộng quan hệ của mình với xã hội hơn, và học được rất nhiều thứ ở đây. Nói thật, đây có lẽ là nơi tôi không nỡ xa nhất, những kỷ niệm, vui buồn đều có. Tôi đã gặp được rất nhiều bạn, mới đầu, lớp chỉ có 4 người, tôi và ba người con trai khác. Sau đó lớp có nhiều người hơn, tôi học ở đây lâu nhất, nên tôi là người có nhiều kỷ niệm với mọi người nhất, những người có lẽ tôi sẽ không gặp lại nữa. Sau đó tách lớp, rồi lại tách lớp lần nữa, rồi dần dần, chỉ còn mỗi một mình tôi và những người bạn mới mà tôi không hề thân thiết. Có lẽ, tôi là người kiên trì nhất, đã học ở đây tận 3 năm...

Jacn68

Tôi vẫn luôn cất giữ hình bóng một người. Tôi không cho ai biết về quá khứ tôi và cậu ấy cả, kể cả bạn thân. Tôi muốn giữ cậu ấy của riêng tôi, một mình tôi thôi...