"Ngươi cuối cùng, đã tìm ra ta. Qua bao lớp ngụy trang từ vật lý. Và mong muốn? Mọi câu hỏi sẽ được thoả mãn."
Người đàn ông, từ hư không, tạo nên một chiếc ghế. Gã chậm rãi ngồi xuống, bình thản đến mức đông cứng cả không khí.
"Câu hỏi? Liệu có giới hạn nào không?
"Không. Ta không bị giới hạn bởi bất cứ ai, hay thần thánh nào hết. Ngươi xứng đáng, để được biết."
Gã nói, bình thản như cũ. Không gì làm hắn sợ.
"Vậy được, hãy cho tôi biết. Về lũ thần thánh kia, sao chúng không tự tay làm mọi việc."
"Câu chuyện này có thể gói gọn lại, chỉ trong một chữ. Hoặc thật chi tiết."
"Tôi muốn nghe hết. Để có thể đánh giá nó."
"Đây, hãy nghe cho rõ. Đừng bỏ sót, về việc thần thánh đã có được một bài học. Rằng hãy thật khôn ngoan, vì tata cả đều bình đẳng. Rằng chúng chỉ là những kẻ to xác, mặc cho chúng khoác lên mình cái áo bằng vàng, hay đá quý. Chúng đã nhúng tay, giết bốn phàm nhân. Bốn nữ, ba người lớn và một đứa con nít. Sau đó lại cao thượng, bảo rằng "đây là cảnh cáo" và tha mạng cho người chồng. Và lạy trời, kể cả người đầu tiên cũng không dám nhớ về cơn phẫn uất của chồng. Nghe nói, tiếng gầm trong cơn điên dại của người đã vang vọng khắp vũ trụ, khiến tất cả giống loài phát điên vì nỗi buồn không đáy. Người còn tỉnh táo, đã miêu tả, họ thấy thế giới đang sụp đổ,... không là vạn vật đang nứt ra....."