Nhìn thấy cảnh X1 cúi đầu ở sân bay, tôi không khóc.
Nhìn thấy X1 sa sút trên stage hôm nay, tôi không khóc.
Nghĩ đến cảnh tượng khủng hoảng có thể xảy ra, tôi vẫn không khóc.
Nhưng đêm nay, sau khi set trạng thái đã hoàn thành cho fic, tự nhiên nước mắt lại rớt. Vớ vẩn lại nằm khóc k dừng lại được.
Nói tâm huyết thì cũng k hẳn tâm huyết, nhưng mà cảm giác giống như phải tạm biệt một điều gì đó rất cá nhân, rất riêng tư.
Tạm biệt và giữ họ lại nơi đó, có lẽ sau này sẽ không thể gặp lại một X1 với một ktx hỗn loạn đó nữa rồi.