MaK021212

Tôi sẽ delay việc viết trên watt một thời gian cho tới khi tôi xử lý xong trạng thái tâm lý của mình. Hi vọng mọi người sẽ chờ tôi. Cảm ơn ạ. 

MaK021212

          - Cậu biết đấy, những nốt nhạc chẳng có ý nghĩa gì cả. Những màu sắc cũng chỉ là màu sắc thôi. Nhưng rồi con người lại tìm thấy một điều gì đó ở đó.
          
          Gã gật gù đồng tình. Những bức tượng sơn xanh đỏ bắt đầu thành hình. Chúng kì quái, hoang dại, có chút khác biệt với những gì Doflamingo đã từng vẽ trước kia. Nhưng dường như những tác phẩm méo mó này lại giống gã hơn cả. Y nhìn thấy hơi thở của linh hồn gã bên dưới những mảng màu kia. 
          =====
          Coming soon…

MaK021212

 Quý tộc, hoạ sĩ, tất cả những điều đó vẫn luôn là một gông xiềng trói chặt gã vào nhân gian mà gã không mấy yêu thích.
          
          - Vậy cậu có còn thích việc vẽ tranh không?
          
          - Có chứ.
          
          Gã đáp mà không chút do dự chần chừ. Doflamingo có lẽ luôn có sẵn đáp án của gã cho câu hỏi đó và chỉ chực chờ ai đó hỏi gã để gã nói ra điều ấy.
          
          - Chính vì không còn là hoạ sĩ nữa, tôi mới càng yêu thích việc đó hơn. Vậy anh có còn muốn ở bên tôi không nếu như tôi chẳng còn là gì cả, chỉ là một con người thôi?
          =====
          Coming soon…

MaK021212

Hi vọng là tôi có thể hoàn thành nó trong tuần tới
Yanıtla

MaK021212

Gã thậm chí có thể lật tung cả căn nhà này lên. Gã xô y vào mọi mặt phẳng gã cảm thấy có thể, vô tình hất đổ cả bức tranh táo đỏ mà chính gã đã tặng cho y. Khoảnh khắc gã nhìn thấy bức tranh nọ ụp xuống, gã đã không còn mảy may cảm thấy luyến tiếc nữa. Doflamingo tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể y, khắc y gương mặt đỏ hồng bải hoải của y vào trong tâm trí gã, và bấu víu lấy cái chân thực nơi da thịt hai người mải mê dày xéo lên nhau. Gã đã có cho mình một trái táo đỏ tươi khác rồi. 
          =====
          Coming soon…

MaK021212

Và khi tỉnh giấc, y thấy Doflamingo nằm bên cạnh mình, co ro bên mé giường như thể gã sợ rằng sẽ làm y tỉnh giấc giữa đêm. Hơi ấm gã lan sang, nhuộm cả vào chăn vào giường mà Crocodile vẫn ngỡ như mình còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ kia. Y ngồi dậy, gã cũng hé mắt ra một chút, rồi gã ôm lấy y, kéo y ngã xuống giường, vùi y vào ngực gã.
          
          “Shh, tôi muốn ngủ thêm chút nữa.”
          
          Crocodile không thể tin được vào mắt mình. Đây thực sự không phải mơ?
          
          “Khoan đã, cậu…”
          
          “Để sau đi.”
          
          Gã cắt ngang rồi lại nhắm mắt ngủ. Crocodile nhìn gương mặt gã êm đềm quay về giấc ngủ, y chạm tay lên gò má gã, vuốt ve đường chân mày gã, đuôi mắt gã, cằm gã. Gã không động đậy, không nhúc nhích, như thể đã hoá thành tượng đá. Crocodile chạm môi mình lên môi gã. Hơi ấm này là thật, cái thô ráp trên đôi môi khô ấy cũng là thật. Y ôm chặt lấy gã, vùi mặt vào lồng ngực gã. Cuối cùng thì y cũng có thể thừa nhận với lòng mình rằng y đã nhớ nhung gã nhiều tới mức nào. Và nếu như có thể, y muốn gã hãy đem cả y theo nữa. 
          =====
          Coming soon…

MaK021212

Một bức tranh về bờ cát trắng với sóng xô bờ mang một sắc màu hoang vu vô thực như thể ấy là một hòn đảo trôi dạt ngoài khơi xa. Nước biển mặn chát thấm ướt cả đôi chân của một người mà bản thân y chẳng biết đó là ai, nhưng Crocodile nghĩ rằng mình hiểu điều đó có nghĩa là gì. Những đường gân chân tỉ mỉ, những hạt cát bám lên mắt cá chân. Y thoáng rùng mình, nhưng vẫn đưa mắt nhìn sang bức kế tiếp, nơi những phím đàn gãy vỡ nằm trong ổ của một loài chim nào đó. Những quả trứng sắp nở, kì quặc và ngột ngạt vô cùng. Crocodile đã từng nghĩ rằng gã vẽ về những phím đàn cho hợp với căn phòng này, nhưng Doflamingo quả thực không bao giờ là kẻ chỉ vẽ về những thứ vô nghĩa cho đẹp. Gã sẽ vẽ về mọi thứ sâu thẳm nhất, những tín hiệu, những lời tuyên ngôn, những thỉnh cầu, và cả mỉa mai cợt nhả. 
          =====
          Coming soon…