Cảm giác ngồi trong một căn phòng rộng, tất thảy mọi thứ xung quanh đều tối mịt, chỉ riêng cái màn hình điện thoại còn gắng gượng chiếu sáng. Khi mà trong hàng ngàn vạn cái chấm tròn màu xanh hiện lên ở hộp thoại inbox, lại chẳng tìm thấy được nơi đáng tin cậy để gửi đi một tin nhắn dù chỉ giản đơn như hai từ "xin chào". Đó chính là cảm giác cô đơn.
Cô đơn không phải cảm giác sinh ra đã có, mà nó bắt nguồn tại thời khắc ta đơn phương một người.
Cô đơn là thế, là khi ta mang một lớp vỏ hào nhoáng mà không ai biết mình sụp đổ bên trong...
Có lẽ đã tồn tại một tình cảm như thế. Na ná như tình yêu nhưng lại chẳng đến từ hai chiều. Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt như người dưng. Giữa tôi và cậu...
Không phải tôi sợ bị từ chối, mà tôi sợ sau khi nói ra tình cảm của mình, mối quan hệ của chúng ta sẽ bị thay đổi.
Là tôi thích cậu, đơn phương thích cậu, cho đến lúc cậu đọc được dòng này thì có lẽ cậu đã thích người khác. Sao cũng được, chỉ cần cậu biết, tôi đã từng có một khoảng thời gian thích cậu. #T
- Hà Nội
- JoinedSeptember 18, 2014
- website: www.facebook.com/Songdecamnhancaichet
- facebook: BlackCATT's Facebook profile
Sign up to join the largest storytelling community
or