Cậu luyến tiếc điều gì trong những năm tháng trung học? Là khi hai đứa giấu cô nhìn chung một quyển sách giáo khoa, ăn chung gói bim bim, cắn chung miếng bánh? Là khi một đứa làm, cả bốn xung quanh cùng chép bài, đứa thì điểm cao, đứa điểm lại thấp, sau đó cũng chỉ chửi nhau vài câu rồi cười? Là khi mái tóc của bạn dù có mất một sợi, lũ bạn cũng có thể nhìn ra ngay khi mới đến lớp? Là khoảng thời gian giấu kín tâm tư trong lòng, ánh mắt luôn vụng trộm dõi theo một bóng hình mà đem lòng thương nhớ?
Có lẽ cũng chẳng ai biết được, những năm tháng ấy đã từng đẹp đẽ đến nhường nào. Lên đại học rồi, cho dù có cùng lớp cũng không thể nhớ hết mấy chục cái tên như trung học đã từng, không quen biết hết mặt của mọi người như thế nào, cũng không thể cứ chọn bừa một người để bắt chuyện. Cho dù bạn có thay đổi, cũng sẽ chẳng còn ai để ý đến bạn nhiều như bạn bè trung học đã từng nữa.