Một ngày đẹp trời nọ tôi phát hiện mình bị suy thận giai đoạn II. Lúc đó tôi đã nghĩ là "Ồ, nếu tiếp tục lối sống không lành mạnh này thì bèo lắm vẫn được tầm chục năm nữa, không tệ". Nhưng quả thật, tôi đã quá xem thường bệnh tật của mình. Bố mẹ tôi đã chết lặng khi nghe tin đó. Họ không hiểu suy thận đáng sợ cỡ nào, chỉ biết đó là bệnh khó chữa và biết bao người đang chết ngoài kia vì nó. Tôi nghĩ nó giống cái kềm đặt ngang cổ, mỗi ngày sẽ khép vào một chút, có chạy đi đâu nó cũng kè kè ngay bên. Nói chung thì tôi không thấy bất ngờ lắm. Tôi bắt đầu nghĩ mình sẽ viết bộ truyện gì đó trước khi nhắm mắt xuôi tay. Chà, tôi không đặt nhiều kỳ vọng vào truyện mình đâu, dù gì thì không chắc được sẽ sống đến lúc hoàn thành. Hoặc biết đâu tôi sẽ chữa được bệnh xong drop truyện chơi.