Neolionheart13

Ta không tin là trắng đêm bảy tiếng rưỡi mà không xử gọn được ngươi.
          	
          	Hãy chờ đấy, bài luận.

Neolionheart13

Được một hôm nhìn ra cửa sổ. Nắng đẹp. Xỏ dép lê thư thả ra khỏi phòng.
          
          Dẫm vào một đống tuyết.
          
          Lại được hôm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời trăng trắng âm u. Chắc tuyết. Mặc áo quàng khăn xù xụ ra khỏi phòng.
          
          Mưa tạt đầy mặt. Vừa ẩm lại vừa nóng.
          
          :D
          
          Hờ hờ, du học là gì? Là đi từ chỗ thời tiết ẩm ương này, đến chỗ thời tiết điên khùng khác. Lê xác đến lớp vừa đi vừa ngậm ngùi, ông trời muốn diệt ta thật dễ :D

Neolionheart13

Không ngủ được.
          
          Không tài nào ngủ được. Mắt mờ đi, người mệt rũ rượi, nhưng không thể nào chợp mắt được. 
          
          Nghĩ là khóc ra một chút sẽ đỡ hơn.
          
          Không khóc được. Hai nhãn cầu khô khốc như muốn tuột ra ngoài. Chuyện buồn đầy rẫy, mà giờ nghĩ tới như thể cái gì xa xăm lắm.
          
          Không cảm giác được gì cả. Cảm quan tê dại, trì độn như một con bù nhìn bằng rạ.
          
          Không bảo giờ uống cà phê nữa. 
          
          4 giờ sáng rồi. Chắc cũng nên dậy thôi.

Neolionheart13

Thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy bản thân giống như một con quái vật, cắn nuốt nỗi buồn để sống.
          
          Nỗi buồn của người khác. Nỗi buồn của bản thân tôi.
          
          Chắc vì thế nên vui vẻ toàn diện là không có được. Những lúc không ai buồn cả thì tôi lại đói.

Neolionheart13

Nhạc của Yorushika thực sự hay đến vô cùng. Hay đến đau đớn.
          
          Nghe giai điệu dịu dàng, trái tim lại cứ rỗng đi từng chút một.
          
          Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhưng rỗng đi từng chút một.
          
          Không thở được.

Neolionheart13

“Thứ Hai, hắn ao ước thứ sức mạnh để cứu rỗi con người
          
          Thứ Tư, Thượng Đế đáp ứng hắn.
          
          Thứ Sáu, hắn đánh đổ cốc cà phê.”
          
          Không có sau đó nữa. 7 tỉ con người chết sạch không còn một mống.
          
          Chỉ vì một cốc cà phê.
          
          Hết chuyện.

Neolionheart13

Trên đời có hai loại mong ước ngớ ngẩn.
          
          Một là, mong được người khác che trở.
          Hai là, mong có thể che trở người khác.
          
          Tại sao vòng quanh thế giới, mỗi tình yêu lại đâm cho người ta lỗ chỗ như vậy? 
          
          Ngớ ngẩn.