Sông có khúc người có lúc, đâu ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra vào tương lai chứ ?
Thời Ảnh cũng vậy, nhớ năm nào vì một thích khách mạo phạm mình mà giữ hắn một mạng. Rủ lòng thương hại thả hổ về rừng...nhưng, điều không ngờ được đó chính là...hắn không những không đi mà còn bám riết không buông.
Bách Lý Hoằng Nghị chính là tên vô sỉ vô lại mặt dày mày dạn một mực đòi bên cạnh giai nhân chẳng màn đến mạng sống.
Hắn chính là lần đầu tiên rung động trước một người, một người vô cùng đặc biệt.
Nhờ sự kiên trì cố gắng không ngại khó khăn mà sớm chiều hai người bên nhau. Dần theo thời gian vì sự xuất hiện của Bách Lý Hoằng Nghị mà Thời Ảnh trong vô thức chấp nhận hắn bên cạnh. Nào có ngại phiền phức, y vẫn sớm tối bên hắn không rời.
" Bách Lý công tử thật sự sẽ ở lại chỗ này của ta, không trở về sao ? "
Nghe thấy lời đó hắn không chút do dự trả lời rành mạch, đầu đuôi rõ ràng, thề non hẹn biển : " Ta đã nói chỉ ở bên ngài thì là bên ngài, sẽ đi đâu được chứ ? Ngay từ lần đầu gặp mặt ta liền nhất kiến chung tình với người trước mặt, khó mà tách rời. Trừ khi muốn mạng của ta, nếu không sẽ chẳng đi đâu hết, chỉ bên cạnh người. Bầu bạn cùng người. "
Thời Ảnh nghe một tràng dài liền đầu óc quay cuồng, trong tim liên hồi gấp gáp như muốn nhảy cả ra. Trong lòng thầm nghĩ...sao tên này ăn nói lưu loát, nước chảy mây trôi vậy chứ ?
Y nghiêng người, đi ra sau hắn. Từ trên cao nhìn xuống ngũ quan tuấn dật của người phía trước, tay ngứa ngáy từ sau nâng mặt hắn đối diện bốn mắt với nhau. Khoé môi nhếch lên một đường cong mắt thường nhìn thấy rõ.
" Lời đã nói không thể rút, như muối đổ biển khó lòng vớt lại. Là nhà ngươi nói như vậy, đừng có hối hận. "
Bách Lý Hoằng Nghị chắc như đinh đóng cột mà trả lời không chút ngần ngại suy nghĩ :
" Chắc chắn, sẽ không hối hận..."