Thật là khó hiểu. Tôi không hiểu tại sao mình lại đổ gục dễ dàng trước một người mới quen nữa. Cứ nghĩ sẽ được hạnh phúc thôi, cứ nghĩ sẽ tìm được chân tình. Nhưng người ta nói đúng. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn nhanh thôi. Mà tội lại không ngờ nó tàn nhanh đến như vậy. Chỉ bùng lên toả sáng được vỏn vẹn vài ngày rồi lại tắt nhanh như lúc nó bất chợt đến. Không biết có phải tôi đa nghi hay không hay chính xác như tôi nghĩ rằng người tôi thích đang khéo léo tìm cớ để tôi từ bỏ. Ngày đầu người ấy rời đi, tôi khóc rất nhiều mặc dù đã cố kiềm chế nhưng không thể ngăn được dòng nước mắt rơi. Hôm sau nhận được tin khiến tôi cảm tưởng như bản thân đã bị lừa. Tôi tức giận, nhất thời nông nổi nói lời ko hay mà vội vã quyết định. Rồi nghĩ bản thân ổn thôi, nhẹ nhàng xem nhẹ rằng chẳng có gì, rằng mình chỉ mới hơi thích người, rằng từ bỏ luôn đi cũng không sao. Tôi lại vội vàng nhận lời tìm hiểu của một người khác. Mọi chuyện vẫn ổn thoả cho đến khi buổi đi chơi để tìm hiểu nhau của hai người sắp bắt đầu. Lúc đó tôi lại có cảm giác khó chịu không đúng lắm. Tôi đã nghi ngờ quyết định của mình. Tôi đã quá xem thường khả năng dễ rung động của bản thân tôi. Cảm giác của tôi với người kia đã hơn cả chữ thích. Và tôi nhận ra quyết định của mình không những làm bản thân khó xử mà còn khiến người tôi mới đồng ý tìm hiểu tổn thương giống tôi. Tôi quyết định đã quá vội vàng. Tôi ngày càng tệ hơn và trở nên dễ dàng yếu đuối hơn bao giờ hết. Mặc dù đã cố lờ đi không quan tâm đến. Tự nhủ rằng tôi rất mạnh mẽ. Nhưng đến cả tin nhắn muốn xác nhận mọi thứ tôi lại không thể làm được. Cố lờ đi xem những video vui ở trên facebook thì cũng vô tình thấy những bản nhạc buồn khiến cảm giác đó còn nhen nhóm trong tâm. Có người nói tôi đáng để yêu. Nhưng không. Tôi không nghĩ vậy. Tôi chỉ là một người tồi tệ làm tổn thương đến những người khác nữa. Chỉ trong phút bốc đồng tôi đã làm tổn thương người theo đuổi tôi bằng cách cho người kia hy vọng. Giờ tôi không biết phải làm sao nữa!