“Vậy là chiều hai mươi chín Tết cũng đã đến. Thi thoảng vọng lại trong con ngõ nhỏ tiếng pháo lép nhà ai lén đốt sớm nổ đồm độp từng tiếng thưa thớt. Nắng đầu giờ chiều vàng rực một góc áo, Xử Nữ gọn gàng trong chiếc áo sơ mi màu xanh da trời kệ nệ kéo theo va-li và chiếc ba lô dù theo sau lưng leo lên chuyến xe khách cuối cùng về cao nguyên. Vì là chuyến cuối, xe đông đúc chen chúc hẳn, ngoài chở người còn chở thêm nông sản, vài chục cặp bánh chưng, bánh tét còn ấm vừa ép ráo nước. Mấy thím hàng trên nói suốt không thôi, toàn những câu chuyện xoay quanh cuộc sống, cơm áo gạo tiền, khoe chồng và con cái. Hóa ra thời đại nào cũng vậy, cách giao tiếp giữa người với người, cởi mở nhất vẫn chỉ là nói ra những thành tựu cá nhân, những gì mà mình đã có được nơi cõi trần thế.
Xử Nữ thẫn thờ, cả người lắc lư theo những nhịp thắng của xe. Phố xá chiều hăm chín tết bảo là đông đúc cũng không hẳn chỉ là thấy lòng bỗng dưng trống trải mênh mông. Hệt như những chiều ba mươi tết năm nào cô nằm lì trong bốn bức tường tối thui, sau khi đã dọn dẹp lại những bụi bặm ngổn ngang trong phòng mình và cả lòng mình nữa. Nằm vật ra trên giường thở dài lặng lẽ chảy nước mắt. Cô nghĩ đời mình sao mà mịt mù thế, cơn khủng hoảng của tuổi hai mươi ập đến, những kì vọng, những chờ mong, những kí thác dội thẳng lên đầu cô như một xô nước đá tạt vào người đang sốt run cầm cập hơn ba mươi chín độ. Thất Nữ huơ huơ tay trước mặt cô khi xe vừa chuyển bánh lên đèo, con đường dài ngoằn ngoèo sâu hun hút dần tối lại. Không khí đã giảm dần nhiệt độ, cái lạnh đã bắt đầu len vào trong lá phổi, trong chút ánh sáng của hoàng hôn đang buông dần ngoài cửa sổ xe, Xử Nữ quay mặt lại, nửa khuôn mặt dịu dàng, trong sáng thuần khiết của tuổi mười bảy in trong đáy mắt của em gái.”
- Trở về 1999 | chương 5: hai mươi mốt #NJ