NguyenJss79

"Dòng suy nghĩ lại bị cắt ngang khi mà cô nhớ lại khoảnh khắc mình gặp Nam Tuấn Dương lần đầu. Giữa khung cảnh tuyết trắng xoá, tháng mười hai làm ửng hồng đôi má người thiếu nữ, anh hạ kính xe xuống hất tung tuyết trắng làm bết tóc của cô mà không một lời xin lỗi. Cứ như vậy mỗi lần họ chạm mặt nhau là như rằng sẽ có chuyện không hay xảy đến. Chưa một lần nào họ có được một buổi gặp mặt tử tế suôn sẻ, không cãi nhau long trời lở đất thì cũng cùng nhau vào tù. Tựa như có một đêm, như thể là đêm cuối cùng họ bên nhau, nếu quả thực có một đêm như vậy liệu bọn họ có thuộc về nhau như các cặp đôi bình thường khác yêu nhau không? Ôi, Thiên Bình ơi Thiên Bình, năm tháng cô khờ dại vì tình yêu đã qua từ rất lâu rồi. Nước mắt, tuổi trẻ, sự gan dạ liều lĩnh trước tình yêu giờ chẳng còn chút gì nữa.
          	
          	Trước năm hai mươi lăm tuổi, tình yêu là một màu hồng, dù có long trời lở đất, ngỡ như mình sẽ chết qua đêm nay vì một người thì sau hai mươi lăm tuổi tình yêu chỉ còn là khái niệm thực tế hơn và có phần thực dụng. Môn đăng hộ đối không là rào cản giữa hai người này, thứ phản đối họ lại là chính bản thân họ mà thôi. Ai cũng thấy lằn ranh giới của tình yêu nhưng không còn dũng khí mà bước qua nữa. Nếu như rào cản giữa Xử Nữ và Ma Kết là hôn nhân và sự tôn trọng thì của Kim Ngưu với cô ngốc Thiên Bình này chính là trách nhiệm và tình yêu. Anh không rõ mình có yêu người phụ nữ vừa ngốc nghếch vừa nguy hiểm này hay không nữa. Yêu chưa chắc đã có kết quả nhưng vui vẻ ngày nào hay ngày đó, kiếm thêm thật nhiều tiền thì thích hơn ở cạnh một người và lo sợ được mất. Tình yêu có cũng được, không có càng tốt, bớt xao nhãng tinh thần làm việc. Kiếm nhiều tiền, hơn tám mươi phần trăm mọi rắc rối trong cuộc sống đều được giải quyết bằng tiền, cả tình yêu cũng không là ngoại lệ. Anh trấn an mình trong thinh lặng, mặc dù trong người bức bối khó chịu như thể có gì đó đang cắn xé thâm tâm..."
          	Chương 54 | TATHƯCE

NguyenJss79

"Dòng suy nghĩ lại bị cắt ngang khi mà cô nhớ lại khoảnh khắc mình gặp Nam Tuấn Dương lần đầu. Giữa khung cảnh tuyết trắng xoá, tháng mười hai làm ửng hồng đôi má người thiếu nữ, anh hạ kính xe xuống hất tung tuyết trắng làm bết tóc của cô mà không một lời xin lỗi. Cứ như vậy mỗi lần họ chạm mặt nhau là như rằng sẽ có chuyện không hay xảy đến. Chưa một lần nào họ có được một buổi gặp mặt tử tế suôn sẻ, không cãi nhau long trời lở đất thì cũng cùng nhau vào tù. Tựa như có một đêm, như thể là đêm cuối cùng họ bên nhau, nếu quả thực có một đêm như vậy liệu bọn họ có thuộc về nhau như các cặp đôi bình thường khác yêu nhau không? Ôi, Thiên Bình ơi Thiên Bình, năm tháng cô khờ dại vì tình yêu đã qua từ rất lâu rồi. Nước mắt, tuổi trẻ, sự gan dạ liều lĩnh trước tình yêu giờ chẳng còn chút gì nữa.
          
          Trước năm hai mươi lăm tuổi, tình yêu là một màu hồng, dù có long trời lở đất, ngỡ như mình sẽ chết qua đêm nay vì một người thì sau hai mươi lăm tuổi tình yêu chỉ còn là khái niệm thực tế hơn và có phần thực dụng. Môn đăng hộ đối không là rào cản giữa hai người này, thứ phản đối họ lại là chính bản thân họ mà thôi. Ai cũng thấy lằn ranh giới của tình yêu nhưng không còn dũng khí mà bước qua nữa. Nếu như rào cản giữa Xử Nữ và Ma Kết là hôn nhân và sự tôn trọng thì của Kim Ngưu với cô ngốc Thiên Bình này chính là trách nhiệm và tình yêu. Anh không rõ mình có yêu người phụ nữ vừa ngốc nghếch vừa nguy hiểm này hay không nữa. Yêu chưa chắc đã có kết quả nhưng vui vẻ ngày nào hay ngày đó, kiếm thêm thật nhiều tiền thì thích hơn ở cạnh một người và lo sợ được mất. Tình yêu có cũng được, không có càng tốt, bớt xao nhãng tinh thần làm việc. Kiếm nhiều tiền, hơn tám mươi phần trăm mọi rắc rối trong cuộc sống đều được giải quyết bằng tiền, cả tình yêu cũng không là ngoại lệ. Anh trấn an mình trong thinh lặng, mặc dù trong người bức bối khó chịu như thể có gì đó đang cắn xé thâm tâm..."
          Chương 54 | TATHƯCE

NguyenJss79

“Trong những tháng năm như vậy, làm thế nào cô lại có thể kiên nhẫn mà chịu đựng cách đối xử nhẫn tâm đó của anh? Thậm chí đến lúc ra đi rồi cô vẫn vô cùng tử tế đến đau lòng. Trả lại nhẫn. Cúi đầu chào ba mẹ anh như lời tạ từ cuối cùng. Lời hồi đáp cuối cùng cho một tình yêu của tuổi trẻ chính là rời đi không mang theo chấp niệm mất mác, hơn thua và được mất…
          
          Ước mơ của anh đáng giá, thế còn cô, ước mơ của cô là cái thá gì?
          
          Ai mà chẳng có ước mơ, khát khao, hoài bão cho riêng mình? Cô cũng vậy. Có đến hằng đêm cô chôn vùi những giấc mơ gãy cánh của chính mình cùng nước mắt, nhiều đến nỗi sớm mai đến chẳng còn muốn mở mắt. Lúc đó cô nghĩ thế giới của mình chỉ có anh, cùng anh phấn đấu nên cố mang tấm thân đầy thương tích tiến về phía trước như một dạng vinh quang, tình yêu của anh là tấm huân chương quý giá cô đeo trên ngực áo. Nhưng rõ ràng cây không đổ về nơi có vết rìu, ta chẳng thể đề phòng với những người mà ta yêu. Tình yêu của cô cũng không phải một sớm một chiều mà nhàu nát. Làm sao cô có thể nhắm mắt và nói rằng chuyện tình cảm của họ vẫn ổn khi mà ánh mắt anh nhìn cô xám xịt và trách móc? Làm sao cô có thể trở thành một người ở cùng anh suốt đời khi mà tình yêu của cô trở thành một loại gánh nặng, một vết xước sâu trong lòng anh? Làm sao cô có thể vỗ về lòng tự trọng của anh mà vứt bỏ hết mọi tôn nghiêm còn sót lại của chính mình? Trong chuyện tình cảm thật khó để mà phân xử người đúng kẻ sai, người nặng tình, kẻ đặt kỳ vọng rồi thất vọng không hồi kết. Cô gom đủ thất vọng rồi, chỉ lẳng lặng rời đi. Những năm tháng sau này, chúc anh một đời phồn hoa tựa gấm, những ước mơ của anh trọn vẹn tung cánh. Cô trả tự do cho chính mình.”
          
          - Chương 51 | TATHƯCE - NJ

NguyenJss79

- Thế giới này có rất nhiều thứ, nhưng có một thứ duy nhất mà nó không có. Đố anh biết đó là thứ gì?
          
          - Là gì cô nói thử tôi nghe xem?
          
          - Là tình yêu. - Song Tử cắn môi dưới bóng nhẫy dầu của mình. Hương vị của thịt nướng thực sự rất ngon nhưng làm sao thắng được nỗi buồn sâu thẳm trong cô được. Nhấp thêm một ngụm bia mát lịm cô chầm chậm nói tiếp. - Tình yêu là thứ duy nhất mà thế giới này không bao giờ sở hữu được. Không ai có thể giả vờ yêu một người. Càng không có ai thật lòng yêu thương hết mực bất kì ai. Tôi không biết anh nghĩ như thế nào về vấn đề này. Lời của kẻ say xỉn như tôi tốt nhất anh không nên để trong lòng mà suy nghĩ. Nhưng tôi nói thật với anh rằng, tình yêu chính là thứ tài sản vô giá, thế nên con người mới tiết kiệm với nhau như thế. Từ trước đến giờ tôi đều rất mong cầu tình yêu. Cũng đã từng đuổi theo nó và mong được người ta ban phát nó cho mình. Cho đến một ngày khi mọi thứ kết thúc, những mộng tưởng về tình yêu của tôi hoàn toàn biến mất tôi mới chợt nhận ra mình đã ngu xuẩn đến mức nào. Có dạo tôi nghĩ về tình yêu nhưng khi nhìn thấy những mẩu tin về những căn bệnh xã hội thời hiện đại như tự kỉ, ái kỉ; những trào lưu phong cách sống tình dục không tình yêu, đồng hành vì lợi ích mà loài người này nghĩ ra tôi lại cảm thấy rùng mình sợ hãi. Chắc vì thiếu thốn tình yêu nên người ta mới điên loạn và buông thả, mất trí như thế. Thậm chí vì mất đi tình yêu của người này mà người kia đau khổ tự sát, không thì cũng sát hại người mình từng yêu. Tôi không biết loài người này nghĩ gì khi sống thiếu đi tình yêu, nhưng để nói về trải nghiệm cô đơn trong tình yêu, kì thực tôi là người có kinh nghiệm nhiều nhất đấy!…”
          
          - Chương 50 | TATHƯCE - NJ

NguyenJss79

“Thiên Hạt không buồn. Cô nghĩ như vậy. Chí ít thì khi nhìn thấy Nam Tuấn Dương nắm tay Thiên Kim lãnh ra khỏi nhà tù, trái tim của cô cũng bình yên đến lạ. Thậm chí ngay cả lúc anh ấy trìu mến gọi người con gái nhỏ bé kia là người yêu của mình cô cũng không cảm thấy khó chịu. Nhìn dáng người nhỏ bé yêu kiều với vẻ đẹp lộng lẫy ấy, Tề Hoàng Mai biết mình cuối cùng cũng trở thành dĩ vãng của anh. Như vậy thật tốt, đó là điều vô cùng đáng mừng vì bọn họ đã xoá sạch mọi thứ liên quan đến nhau. Nếu như ngày đó họ không buông tay thì có lẽ đến tận bây giờ vấn đề của cả hai tuyệt nhiên sẽ không thể giải quyết. 
          
          Có thể anh hận cô nhiều đến mức mỗi khi nhớ lại cách mà cô đã đối xử với anh vẻ mặt anh tuấn đó sẽ khẽ chau lại. Nhưng cô tin, sau ngần ấy chuyện đã từng có với nhau anh vẫn sẽ đặt mọi oán thù ấy nằm xuống. Mười năm. Hai mươi năm. Hoặc như năm mươi năm nữa khi nhắc lại mối quan hệ ngày đó của họ sẽ trở thành một cái gì đó thoáng qua của tuổi trẻ hoang đường và diễm lệ. Năm tháng không chữa lành những vết thương lòng cũ kĩ nhàu nát, nhưng sức mạnh của nó là tuyệt đối. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nếu nó không ổn thì nó sẽ thôi, Thiên Hạt tin rằng anh hiểu cho tình cảnh của cô. Rồi anh sẽ yêu một người khác, người đó sẽ dịu dàng, tỉ mỉ vá lại từng vết rách trong tâm hồn của anh mà cô đã xé rách. An ủi người khác không phải là sở trường của cô, nhưng nhìn một người từng đã có một thời yêu say đắm muốn sống chết vì cô như vậy gặp được tình yêu đích thực của mình cô chỉ có thể thầm nguyện chúc phúc cho anh…”
          
          Chương 49 | TATHƯCE - NJ

NguyenJss79

Hơiii, xin lỗi mọi người nha. Tôi đang tính viết tiếp bộ truyện 10 năm trước của mình mà giờ tôi đọc lại tôi không nhớ một cái gì hết :) kiểu như tôi đang đọc truyện của một tác giả khác vậy đó. Quá nhiều năm trôi qua rồi, chuyến du hành trải nghiệm cuộc sống  thực tế của tôi xảy ra chút trục trặc nên đến giờ tôi mới có thời gian trốn lại vào thế giới con chữ này. Chỉ là tôi hơi choáng ngợp một chút. Hy vọng mọi người vẫn ở đây và chờ đợi tôi dù tôi biết có nhiều bà đã đẻ tới đứa thứ hai rồi :). Khặc khặc khặc =)))) ê nhưng mà tôi vẫn là không biết mình đã làm gì trong gần 10 năm qua luôn á. Nhưng mà tui sẽ cố gắng viết nhiều hơn mới được. Cảm ơn mọi người đã đọc cái tin này nha. Iu~