Bầu im lặng kéo dài, Johnny quệt đi giọt nước đang dần bốc hơi trên gò má,anh giật giật cái cổ tay của người đàn ông trung niên nhưng đẹp trai kia nhằm ra hiệu mong ông ta ngồi xuống cạnh anh,vì gì thì anh không nói hoặc không thể nói.Daniel vụng về trước hành động tuyệt vọng ấy,ông ngồi xuống,khuân mặt lo lắng,khó hiểu.Johny vẫn chẳng nói năng lời nói,chỉ từ từ,như một con mèo lười biếng,mè nheo,chửi rúc vào lòng của người đàn ông lớn tuổi kia và có quắp người lại trong tư thế bào thai trong bụng mẹ,tựa hồ rằng có thể cắt đứt với thực tế,với hiện tại,với mọi người,nếu anh chỉ kìm nén tất cả mọi thứ lại cho bản thân