Em nhẹ vuốt lọn tóc rơi trên trán anh, ngắm nhìn anh ngủ. Ánh đèn đường len lỏi qua chiếc rèm cũ, chiếu lên gương mặt anh, nổi bật cái gương mặt bình yên đang say giấc kia. Cảm giác như ngày xưa anh nhỉ, đó cũng là một đêm đông lạnh như này, anh vì mệt mà thiếp đi trong vòng tay em, vì không nỡ làm anh thức giấc, em chả dám rút tay, chỉ lẳng lặng ngắm anh ngủ thế rồi sáng hôm sau cả tay em vừa nhức vừa tê rần lên, anh mắng em là đồ ngốc, chả biết nghĩ cho mình gì cả, em cũng chỉ cười hì hì, bảo anh rằng anh ngủ ngon là được rồi. Mọi thứ đã thật là đơn giản phải không, thế giới của em lúc đó chỉ gói gọn trong anh và căn hộ cũ chưa đến 50m2 này, nơi anh và em sẽ dành từng phút, từng giây quấn lấy nhau, thủ thỉ vào tai người kia những lời đường mật sến sủa. Đúng là dẻo mồm dẻo mép thế chỉ có thể là ca sĩ thôi phải không anh?
Cho đi quá nhiều khiến việc buông tay thật khó. Chắc anh cũng cảm thấy giống như em. Nhưng tiếc quá, đôi ta cũng đâu còn trẻ, không còn có thể làm lại từ đầu nữa. Điếu thuốc đêm ấy cũng đã tắt rồi, dừng lại thôi.
Ngủ ngon nhé vầng trăng của em, một lần cuối thôi hãy cho em ôm anh thật chặt