Tôi từng quý một thứ trên đời này một thứ chỉ có tôi và chị mới có nhưng tôi chưa kịp trao cho chị thì chị đã đi theo người ta mất rồi. Tôi từng có một cặp nhẫn khắc tên của tôi và chị và cũng chính là tiền mà tôi tiết kiệm bỏ ra để nhờ người ta khắc tên của chúng tôi. Tôi quý nó như kho báu hơn cả mạng sống của mình bởi lẽ chỉ cần trao cho chị ấy thì tức chị ấy đã đồng ý ở bên tôi, cả khi có bị tai nạn bật cả móng tay và chân, vết thương ở đầu gối có chảy máu thành suối tôi cũng không quan tâm tới cơn đau ấy mà chỉ lo đi tìm cái nhẫn có khắc tên chị vì sợ khi mất đi tôi cũng mất luôn cả chị nên cứ đi tìm cho đến khi tìm được thì tôi mới thở phào thì lập tức cơn đau ập tới khiến tôi đứng không nổi nữa mà nằm luôn ngoài đường phải xe cứu thương tới chở tôi đi bệnh viện thì mới khá lên được nhưng miễn không mất cặp nhẫn dù đau đớn thế nào tôi cũng chịu được.