Cậu là gió, tôi là hoa, câu chuyện của chúng tôi như bông hoa nhỏ bé chớm nở mỗi sớm mai.
Câu chuyện ấy ngỡ như là cổ tích, ngỡ rằng chẳng bao giờ xảy ra, bỗng một ngày nào đó, trời trong xanh, những áng mây khẽ ngả ngớn trôi bồng bềnh trên bầu trời, còn những tia nắng lại nhảy nhót trên cánh đồng, trên cả bông hoa nhỏ bé và tôi.
Rồi cậu đến, nhẹ nhàng lướt trên cánh đồng, lướt trên những bông hoa, ngọn cỏ, và lướt qua cả tôi. Bất chợt cậu dừng lại, đứng cạnh tôi và khẽ mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng làm tôi say mê.
Có lẽ cậu không biết, và sẽ chẳng bao giờ biết, giây phút đó, cậu đã cuốn đi trong tôi sự lạnh nhạt thường ngày, mang nó đi một nơi thật xa, xa lắm. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi dường như đã rung động, hoa vì gió mà rung động, vì gió mà say mê.
Tình yêu dại dột của hoa, đã quá tin vào gió, tin tưởng một cách ngây thơ đến đau lòng. Mà không biết rằng, trên cánh đồng rộng lớn còn có rất nhiều hoa, mỗi bông hoa lại vương chút hương theo gió, thoang thoảng khắp cánh đồng...
Đoạn tình cảm đó của hoa, dù có bao nhiêu phần tin tưởng cùng yêu thương vãn chẳng thể khiến gió động lòng mà ở lại. Vì gió, là lời thì thầm của thế giới bao la, là nụ hôn ngọt ngào của màn đêm và là đôi tay rộng lớn của bầu trời. Và gió, chẳng thể nào ở yên đây với hoa, gió là của mọi thứ, nhưng lại chẳng bao giờ là của hoa...
#Punnxinhhtraii2765 #P2