Reanel_Lilla

Tôi không thể bỏ được cái 'tôi' quá lớn của mình, tôi không thể bộc lộ cảm xúc một cách công khai. Tôi muốn được an ủi, được che chở nhưng ngay từ khi bắt đầu, tôi luôn che chở cho người khác. Có đôi khi, tôi muốn nói lời yêu thương, lời quan tới gia đình, bạn bè và muốn được ôm ấp, được một lần dựa vào vai ai đó để khóc, để thể hiện rằng: Tôi mềm yếu hơn vẻ bề ngoài. Nhưng tôi không thể làm vậy, vì đến cuối cùng, những người bạn của tôi không thể rơi nước mắt, tôi muốn là chỗ dựa vững chắc cho họ để bạn của tôi có thể yên tâm khi theo đuổi ước mơ. 
          	
          	
          	
          	Mọi thứ luôn tốt đẹp cho đến khi tôi nhận ra mặt tối của thế giới này, cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi chấp nhận mang theo cái 'tôi' để tạo dựng sự xa cách, người khác nhìn vào chỉ thấy tôi trầm lặng, u ám. Tôi không thể quay đầu lại vì cái 'tôi' vốn đã ăn sâu vào máu. 
          	
          	
          	
          	Tôi hi vọng các bạn không giống như tôi, đừng đặt cho bản thân cái 'tôi' quá lớn, để khi nhận ra bạn không còn là chính mình. 
          	
          	
          	
          	Tôi biết những lời này sẽ không đến được với 'họ' những tôi muốn 'họ' tự nhận ra và thay đổi trước khi quá muộn. 
          	
          	
          	
          	Những gì tôi làm chưa bao giờ được công nhận 

axion0137

@ Reanel_Lilla  yep =))
Reply

Reanel_Lilla

@-_Myka_Chan_- lời khuyên của cậu thật sự đúng a~ có lẽ tớ sẽ làm vậy ^^
Reply

axion0137

@ Reanel_Lilla  tớ không hiểu về cái "tôi" lắm? Nhưng tớ hiểu nó khiến người ta nóng lên và...mọi thứ trở nên tệ hơn
          	  Nhưng cậu cũng nên học cách quan tâm đến những người họ quan tâm cậu thay vì những người chỉ đả kích cậu. Ngại gì mà không bơ nhau nhỉ? Miệng lúc thiên hạ nên thử một lần để biết 
          	  Mà cũng cảm ơn vì cậu đã viết ra những tâm trạng này, nó rất hữu ích đấy
Reply

Reanel_Lilla

Tôi không thể bỏ được cái 'tôi' quá lớn của mình, tôi không thể bộc lộ cảm xúc một cách công khai. Tôi muốn được an ủi, được che chở nhưng ngay từ khi bắt đầu, tôi luôn che chở cho người khác. Có đôi khi, tôi muốn nói lời yêu thương, lời quan tới gia đình, bạn bè và muốn được ôm ấp, được một lần dựa vào vai ai đó để khóc, để thể hiện rằng: Tôi mềm yếu hơn vẻ bề ngoài. Nhưng tôi không thể làm vậy, vì đến cuối cùng, những người bạn của tôi không thể rơi nước mắt, tôi muốn là chỗ dựa vững chắc cho họ để bạn của tôi có thể yên tâm khi theo đuổi ước mơ. 
          
          
          
          Mọi thứ luôn tốt đẹp cho đến khi tôi nhận ra mặt tối của thế giới này, cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi chấp nhận mang theo cái 'tôi' để tạo dựng sự xa cách, người khác nhìn vào chỉ thấy tôi trầm lặng, u ám. Tôi không thể quay đầu lại vì cái 'tôi' vốn đã ăn sâu vào máu. 
          
          
          
          Tôi hi vọng các bạn không giống như tôi, đừng đặt cho bản thân cái 'tôi' quá lớn, để khi nhận ra bạn không còn là chính mình. 
          
          
          
          Tôi biết những lời này sẽ không đến được với 'họ' những tôi muốn 'họ' tự nhận ra và thay đổi trước khi quá muộn. 
          
          
          
          Những gì tôi làm chưa bao giờ được công nhận 

axion0137

@ Reanel_Lilla  yep =))
Reply

Reanel_Lilla

@-_Myka_Chan_- lời khuyên của cậu thật sự đúng a~ có lẽ tớ sẽ làm vậy ^^
Reply

axion0137

@ Reanel_Lilla  tớ không hiểu về cái "tôi" lắm? Nhưng tớ hiểu nó khiến người ta nóng lên và...mọi thứ trở nên tệ hơn
            Nhưng cậu cũng nên học cách quan tâm đến những người họ quan tâm cậu thay vì những người chỉ đả kích cậu. Ngại gì mà không bơ nhau nhỉ? Miệng lúc thiên hạ nên thử một lần để biết 
            Mà cũng cảm ơn vì cậu đã viết ra những tâm trạng này, nó rất hữu ích đấy
Reply